Chương 279: Đi con đường ngươi đã đi 1
Chương 279: Đi con đường ngươi đã đi 1Chương 279: Đi con đường ngươi đã đi 1
Chùy gỗ lim hóa thành một quả tên lửa.
BịichI
Chùy gỗ lim đâm vào một tảng đá xanh trong sân sau.
Chùy gỗ lim đang cháy đâm sâu vào tảng đá xanh, đồng thời phát ra vô số tia lửa.
"Thiếu gia, được không?" Lý Tiểu Thúy hỏi.
"Chắc là được rồi, vào nội thành thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị một số thứ." Cửu Cát vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Gọi một chiếc xe ngựa...
Lý Tiểu Thúy và Cửu Cát cùng nhau đi vào nội thành trên xe ngựa. Đệ tử Võ viện canh cổng thành biết Cửu Cát là Võ sư ngũ phẩm đã tu luyện ra chân khí ngoại phóng, căn bản không dám ngăn cản.
Xe ngựa chạy thẳng một mạch, đi thẳng đến biệt viện nhà họ Vi.
Đến biệt viện nhà họ Vi, Cửu Cát lập tức đi thăm Vi Đạt Hoa.
Đến sân sau.
Vi Đạt Hoa vậy mà được hạ nhân dìu xuống giường, chậm rãi đi lại.
"Đạt Hoa huynh... Hiện tại huynh vẫn chưa khỏi hẳn, nên nghỉ ngơi trên giường."
"Cửu Cát huynh... Ta cũng muốn nghỉ ngơi trên giường, nhưng đi đại tiện tiểu tiện thì không thể làm trên giường được?" "Ừ... Cũng đúng."
"May mà có Cửu Cát huynh y thuật thần kỳ, nấu không có Cửu Cát huynh ra tay cứu chữa, ta nhất định không xuống giường được."
"Đúng rồi... Kim Kha huynh đâu rồi?"
"Muội muội ta đã trở về Võ viện rồi, Kim Kha đại ca hình như đã đến thành Lưu Hương rồi, Kim Kha đại ca dặn dò, nếu đệ đến nhất định phải giữ đệ ở lại biệt viện, dù sao đệ cũng người nhà họ Vi chúng ta, hơn nữa còn là đích hệ của đại phòng, đệ chính là chủ nhân của biệt viện này..."
"Mỗi thành trì ở Lưu Hương đều có biệt viện nhà họ Vi chúng ta, mỗi người nhà họ Vi đầu có tư cách ở lại, đệ đừng khách sáo, hôm qua đệ bất chấp sự giữ lại của mọi người, nhất quyết phải đi, sắc mặt Kim Kha đại ca rất khó coi."
"Ha ha... Hôm qua ta đúng là có việc gấp, nhất định phải đi, vậy... Tối nay ta sẽ không đi nữa, ở lại biệt viện."
"Vậy thì tốt quá."
Lâm Giang thành.
Nội thành.
Giờ cơm trưa.
Cửu Cát và Vi Đạt Hoa đang ngồi ăn cơm trên bàn đá.
Cửu Cát vẫn chỉ ăn cá và tiết heo, Vi Đạt Hoa ăn rất ngon miệng, hiện tại thịt trên đùi hắn đang nhanh chóng mọc ra, điều này khiến hắn ăn rất ngon miệng.
"Đạt Hoa huynh... Huynh vẫn là người bị thương nặng, tốt nhất nên ăn thanh đạm bổ dưỡng, uống rượu không thích hợp đâu?"
"Ta đây là muốn uống với Cửu Cát huynh."
"Không được! Trưa nay ta không thể uống rượu, muốn uống thì tối uống." Cửu Cát kiên quyết từ chối.
"Tại sao?”
"Bởi vì chiều nay ta phải đi làm một việc lớn, uống rượu sẽ làm hỏng việc." Cửu Cát mỉm cười đáp.
"Là việc lớn gì?"
"Khu... Đi Xuân Giang Lâu."
"Đi Xuân Giang Lâu làm gì?” "Ha ha ha ha... Đạt Hoa huynh nói đùa rồi, nam nhân đi Xuân Giang Lâu thì còn có thể làm gì nữa?"
"Chiều nay ta muốn đến Xuân Giang Lâu, đi con đường ngươi đã đi, nghe khúc nhạc ngươi đã nghe, ngủ trên chiếc giường ngươi đã ngủ, để ngươi cảm thấy không cô đơn."
"Ừm... Cái này... Cửu Cát huynh thật là tao nhã, chỉ là đến Xuân Giang Lâu nghe khúc nhạc, tối đến chẳng phải tốt hơn sao? Còn có thể ở lại qua đêm, đến lúc đó gọi mấy cô nương đến sưởi ấm giường chẳng phải càng tốt sao?"
"Tối không được, nhất định phải là chiều nay, tối nay ta phải quay về biệt viện." Cửu Cát nói với giọng điệu chắc chắn. "Đúng rồi... Xin hỏi Đạt Hoa huynh, khúc nhạc của cô nương nào ở Xuân Giang Lâu là hay nhất."
Nghe vậy, Vi Đạt Hoa lập tức hứng thú, chỉ thấy hắn mặt mày hớn hở nói: "Đương nhiên là khúc nhạc của Ngọc Xuân cô nương là hay nhất."
"Tốt! Chiều nay ta sẽ đi nghe thử." Cửu Cát ăn thêm hai miếng cá rồi đặt đũa xuống.
"Chiều nay ta còn có việc lớn, không nên ăn nhiều, Đạt Hoa huynh nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối gặp lại." Nói xong, Cửu Cát đứng dậy chống gậy rời đi...
Cửu Cát một mình rời khỏi biệt viện nhà họ Vi, Tiểu Thúy không đi theo. Lúc này, Tiểu Thúy đã lặng lẽ nhảy xuống thủy tạ trong biệt viện nhà họ VI...
Trong dòng nước đen ngòm chật hẹp, Lý Tiểu Thúy cầm một viên dạ minh châu trên tay, mượn ánh sáng của dạ minh châu chậm rãi tiến về phía trước...
Cửu Cát một mình rời khỏi biệt viện nhà họ Vi, tìm một con hẻm vắng vẻ chui vào.
Lấy mặt nạ sắt từ trong túi trữ vật ra đeo lên mặt, cởi bỏ bộ áo khoác vải thô màu xám trên người, bên trong là một bộ trường sam lụa là của công tử tuấn tú mặc, bên hông còn đeo một miếng ngọc bội.
Bụp!
Cửu Cát mở quạt xếp ra, là hình tượng một công tử mặt nạ sắt một mắt.
Thay quần áo xong...
Cửu Cát đi nhanh về phía Xuân Giang Lâu qua con hẻm nhỏ hẹp.
Dưới lầu Xuân Giang Lâu...
Cửu Cát đeo mặt nạ sắt bị hai tên bảo kê chặn lại.
"Vị công tử này, xin hãy bỏ mặt nạ xuống." Một tên bảo kê cao to nói.
Mặt nạ sắt, một mắt.
Mặc dù chỉ có một mắt, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ khinh mạn.
Bảo kê!
Cũng chỉ là hai tên bảo vệ kỹ viện, võ phu bình thường mà thôi.