Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 329: Luyện Huyết

Chương 329: Luyện Huyết Chương 329: Luyện HuyếtChương 329: Luyện Huyết

Lương Thuy Vũ vẻ mặt âm nhu, tay cầm đuốc, lo lắng nói với mọi người: "Mọi người chia ra tìm kiếm, Huyền Hi Bình tiên sinh và hai Luyện Sát đệ tử hẳn là đều ở trong này."

Vi Khôn Sơn cùng vài tên đệ tử Võ viện cũng ở trong đội ngũ cứu viện này.

Vi Khôn Sơn đi theo một đội ngũ dọc theo bờ hồ tìm kiếm, những người khác thì đi về phía bên kia.

Trong đội ngũ, Vi Khôn Sơn cau mày.

Cách hành xử của Lương gia quá mức kỳ quái.

Rõ ràng bọn họ có người quen thuộc đường lối động Thuỷ U, lại cứ cố tình ban bố nhiệm vụ, để cho người ngoài đi thăm dò động Thuỷ U. Vi Khôn Sơn càng lúc càng cảm thấy Lương gia có bí mật ở đây, có điều hiện tại bí mật hẳn là đã biến mất, nếu không Lương gia sẽ không rầm rộ từ bên ngoài tìm kiếm vào trong...

"Mau nhìn xem, có người ở kia kìa." Một gã Võ sư lên tiếng gọi.

Vi Khôn Sơn cũng nhìn thấy Cửu Cát.

Lúc này Cửu Cát nhắm chặt hai mắt, da dẻ tím tái, nằm ngay bên bờ sông.

"Là cháu ta, Cửu Cát." Vị Khôn Sơn lớn tiếng nói.

Một tên Võ sư Lương gia đi đến trước mặt Cửu Cát, đưa tay ra, thử hơi thở của hắn. "Vẫn còn sống!"

"Tử khí nhập thể, nguy hiểm đến tính mạng! Cho hắn ăn Bảo Dương Đan.”

"Nơi này tử khí quá nặng, mau đưa hắn rời khỏi đây, nếu không tính mạng khó giữ!"

"Để ta!" Vị Khôn Sơn cõng Cửu Cát lên lưng, sau đó men theo đường cũ nhanh chóng chạy đi.

Những người khác thì ở lại động Tàng Thi Quật tiếp tục tìm kiếm.

Kết quả đương nhiên không thu hoạch được gì...

Nửa ngày sau.

Trong một gian phòng trớ ở phường Thuỷ U.

Cửu Cát nằm trên giường.

Tưởng Ngọc Thanh ngồi một bên, Vi Khôn Sơn vừa tiên một tên Võ sử Lương gia đi.

"Ta đã Luyện Sát viên mãn, chờ A Cửu tỉnh lại, chúng ta có thể rời khỏi nơi này." Tưởng Ngọc Thanh nói.

"Ta đã tỉnh." Cửu Cát nhắm mắt, từ trên giường ngồi dậy.

"Đừng cố, nằm nghỉ thêm một lúc nữa đi." Tưởng Ngọc Thanh kinh hỷ nói.

"Cát nhi... Con trúng phải tử khí, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều thêm."

"Không sao... Ta đã Luyện Sát thành công, chân khí trong cơ thể tự mang thuỷ sát, đủ để chống đỡ tử khí." Cửu Cát bướng bỉnh nói.

Lúc này Cửu Cát sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn quả thật không giống như có trở ngại gì.

"Cát nhi... Võ sư Lương gia - Lương Thuy Vũ có lời muốn hỏi con." Vị Khôn Sơn có phần khó xử nói.

"Để hắn vào đi." Giọng nói của Cửu Cát bỗng nhiên trở nên yếu ớt, tựa như người bị trọng thương.

Chốc lát sau.

Vi Khôn Sơn dẫn theo một gã Võ sư Lương gia có dung mạo âm nhu tiến vào phòng.

"Cát nhi... Vị công tử này chính là Lương Thuy Vũ." Vi Khôn Sơn giới thiệu.

"Lương công tử... Đây là chất nhi của ta, Trương Cửu Cát."

"Lương công tử..." Cửu Cát càng nói càng yếu ớt, sắc mặt rõ ràng trắng bệch vô lực.

"Trương công tử... Khỏe hẳn chưa?" Lương Thuy Vũ ân cần hỏi.

"Đa tạ Lương công tử quan tâm, đã không còn gì đáng ngại."

"Trương công tử... Thật sự là người mù sao?"

"Lương công tử sao lại nói vậy? Giả mù thì có gì tốt?" Cửu Cát cười tự giêu một tiếng.

"Trương công tử nếu không nhìn thấy gì, vì sao phi đao lại chính xác như vậy?" Lương Thuy Vũ ánh mắt lóe lên, hỏi.

Cửu Cát chỉ vào tai mình, đơn giản nói hai chữ: “Dựa vào thính lực."

"Tên Võ sư bị ngươi một đao giết chết tên là Vương Huyên, tuy rằng có không ít người nói ngươi là tự vệ phản kháng, nhưng cũng có người nói là ngươi cố ý nhảy xuống động Tàng Thi Quật sau đó cố ý giết chết Vương Huyên."

"Người cũng đã giết, bọn họ muốn thế nào?" Cửu Cát hỏi.

"Vương Huyên kia tuy là Võ sư bình dân, nhưng nếu hắn có huynh đệ sinh tử hoặc là thân nhân, chỉ sợ sẽ đến tìm ngươi quyết một sống một chất."

"Vậy thì cứ theo quy củ của Võ sư mà làm." Cửu Cát bình tĩnh nói.

"Trương công tử quả nhiên là người trong đồng đạo với ta." Lương Thuy Vũ tán thưởng nói. "Lương công tử quá khen."

"Trương công tử... Xin hỏi ngươi rơi vào động Tàng Thi Quật có phát hiện ra thứ gì không?” Lương Thuy võ giả vờ như không có ý đồ hỏi.

"Ài... Ta một người mù thì có thể phát hiện ra cái gì?" Cửu Cát thở dài một hơi.

"Ta chỉ nhớ... Sau khi ta rơi xuống hố, rơi rất lâu rất lâu, sau đó đập vào mặt nước..."

"Cú đó suýt chút nữa làm ta bất tỉnh, đợi đến khi ta nổi lên mặt nước liên bắt đầu bơi..."

"Ta chỉ là một người mù, cũng không biết nên bơi về đâu..."

"Không giấu Lương công tử, ta ít nhất đã bơi một canh giờ mới bơi được lên bờ, lên đến bờ thì cơ thể cứng đờ, từng đợt rét lạnh ập đến..."

"Ta cảm thấy trong cơ thể nhất định là đã xảy ra vấn đề, liền ngồi xếp bằng xuống vận nội công hộ vệ tâm mạch..."

"Thế nhưng tử khí âm hàn xung quanh quá nặng, cuối cùng ta vẫn là không chống đỡ nổi mà ngất đi..." Cửu Cát vẻ mặt sợ hãi nói.

Lương Thuy Vũ nhìn Cửu Cát, trầm tư...
Bình Luận (0)
Comment