Chương 377: Thế Thân
Chương 377: Thế ThânChương 377: Thế Thân
"Khụ... Công tử." Tào Khiết chủ động lên tiếng.
Định định đang đang đỉnh đang đang...
Chỉ thấy Cửu Cát vừa gảy nhẹ dây đàn vừa nói: "Khí mạch dài lâu, hô hấp đầu đặn, xem ra Nguyệt Nhi cô nương đã tu luyện đến tứ phẩm rồi, thật hiếm thấy..."
"Nguyệt Nhi cô nương là con gái ruột của đại ca ta, Điền Chí Khang, đích nữ của Điền gia chúng ta, nếu ngươi cưới nàng ta, ngươi chính là người của đại phòng Điền gia. Cho dù ngươi không coi Điền gia chúng ta là người một nhà, thì Điền gia chúng ta cũng sẽ coi ngươi là người một nhà." Điền Chí Cương dõng dạc nói.
"Nguyệt Nhi cô nương... Ta ra ngoài trước." Điền Chí Cương chắp tay, định rời đi.
Thế nhưng, Tào Khiết lại nắm chặt lấy tay áo Điền Chí Cương, nghiêm khắc nhìn hắn.
Ánh mắt kia rõ ràng đang thể hiện lập trường của nàng ta.
Không đưa Thiên Cương Đan trước thì đừng hòng!
Điền Chí Cương muốn rút tay về, lại phát hiện ra lực tay của Tào Khiết lớn kinh người.
Nếu như cưỡng ép xé rách, e là tay áo cũng phải đứt làm đôi.
Điền Chí Cương bèn dùng khẩu hình nói: Xong việc sẽ đưa cho nàng!
Tào Khiết trừng mắt, không hề nhượng bộ. Điền Chí Cương suy nghĩ một chút, cuối cùng vân là đau lòng lấy ra một cái bình ngọc từ trong túi trữ vật, đưa cho nàng ta.
Tào Khiết nhanh như chớp, chộp lấy bình ngọc, sau đó mở nắp bình ngay trước mặt Điền Chí Cương và Cửu Cát.
Nàng ta đưa lên mũi ngửi ngửi...
Trên mặt lộ vẻ say mê.
Đậy nắp bình lại.
Tào Khiết hài lòng cất Thiên Cương Đan vào trong túi trữ vật.
Tào Khiết và Điền Chí Cương hoàn toàn coi Cửu Cát là người mù thật, ung dung giao dịch ngay trước mặt hắn. Điền Chí Cương liếc mắt nhìn Tào Khiết: Nàng đã cầm Thiên Cương Đan rồi đấy, phải diễn cho giống vào.
Tào Khiết gật đầu: Ta biết rồi.
Hai người trao đổi ánh mắt xong.
Cửu Cát hoàn toàn bị qua mặt.
Điền Chí Cương cười nói: "Trương tiên sinh... Nguyệt Nhi cô nương vì gia tộc nên đã đồng ý rồi, lão phu xin phép."
Rầm!
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tào Khiết và Cửu Cát. Cửu Cát tuy nhắm mắt nhưng Tào Khiết lại không dám nhìn thẳng vào hắn.
Chỉ thấy nàng ta đỏ mặt cởi áo ngoài ra...
Tào Khiết đã nhận Thiên Cương Đan, là một Võ sư có võ đức, nàng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ...
Bên ngoài căn phòng nhỏ, Điền Chí Cương thông qua khe cửa sổ, nhìn thấy hai bóng người dần dần quấn lấy nhau.
Sắc mặt Điền Chí Cương tối sầm lại...
Lần này Điền gia bỏ ra cái giá quá lớn, hy vọng sẽ xứng đáng.
Nếu không, ta nhất định sẽ băm tên mù này thành trăm mảnh, để giải mối hận trong lòng.
Trong lầu các.
nhanh chóng truyền đến những tiếng rên rỉ, lúc đứt quãng, lúc lại triền miên không dứt. Điền Chí Cương nghe mà tức giận đến mức suýt thổ huyết.
Tuy tức giận nhưng Điền Chí Cương vẫn nghiến răng nghiến lợi nghe tiếp.
Hắn cũng có tu vi tứ phẩm, viên Thiên Cương Đan kia vốn là gia tộc chuẩn bị cho hắn, bây giờ vì đại cục, hắn đành phải nhường viên thuốc, chỉ có thể nghe cho đỡ thèm.
Nữ nhân này cũng mới tôi luyện không lâu...
Tạm thời nàng ta cũng không dùng đến Thiên Cương Đan, phải nghĩ cách đòi lại mới được.
Thế nhưng, muốn đòi lại Thiên Cương Đan cũng phải có kế hoạch chu toàn.
Dù sao nàng ta cũng đệ tử của Võ viện, Bành Như Tùng - Viện chủ Võ viện Lưu Hương thành đường đường là Võ Tiên.
Cướp đồ của nàng ta ở trong nội thành chẳng khác nào đánh vào mặt Bành Như Tùng.
Hơn nữa, tu vi của nữ nhân này cũng ngang ngửa hắn, nàng ta tu luyện trong Võ viện, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, thực lực cá nhân chắc chắn ở trên hắn.
Phải để gia tộc ra tay, hơn nữa, địa điểm ra tay phải là bên ngoài Lưu Hương thành... Thời gian trôi qua từng chút một...
Điền Chí Cương chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng quấn lấy nhau trong phòng, còn bản thân thì đi qua đi lại trong hành lang, không ngừng suy nghĩ cách đoạt lại Thiên Cương Đan.
Không biết đã qua bao lâu.
Cửa phòng mở ra.
Tào Khiết mặc chỉnh tầ quần áo đi ra ngoài...
"Làm tốt lắm." Điền Chí Cương chắn trước mặt Tào Khiết, nói.
Tào Khiết liếc hắn một cái, sau đó đưa tay đẩy hắn ra, lướt qua người hắn. Giao dịch hoàn tất...
Tào Khiết đã có được Thiên Cương Đan, nàng ta nào còn muốn để ý đến Điền Chí Cương nữa.
Điền Chí Cương tốn một viên Thiên Cương Đan quý giá, kết quả chỉ nghe được một hồi âm thanh khiến hắn tức điên. Cũng may là âm thanh này không phải chỉ vang lên một lần...
Định định đang đang đỉnh đang đang...
Tiếng đàn tỳ bà của Cửu Cát lại vang lên trong phòng.
Điền Chí Cương đảo mắt, bây giờ không phải lúc tiếc nuối Thiên Cương Đan nữa.
Gia tộc đại sự quan trọng hơn! Điền Chí Cương bước vào phòng, mỉm cười nói với Cửu Cát: "Trương tiên sinh... Ngươi hài lòng chứ?"
Lúc này, quần áo Cửu Cát hơi xộc xệch, tóc tai rối bời, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Đinh đỉnh đang đang định đang đang...
"Ta rất hài lòng." Cửu Cát vừa gảy đàn tỳ bà vừa nói.