Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462: Bí Mật Của Chỉ Pháp 1

Chương 462: Bí mật của chỉ pháp 1 Chương 462: Bí mật của chỉ pháp 1Chương 462: Bí mật của chỉ pháp 1

"Vậy ta..."

"Đàm huynh... Làm chậm trễ thời gian của ngươi hơn nửa năm, Cửu Cát hổ thẹn trong lòng, ngày sau trở về Thương Sơn Bắc Lộc Châu, nhất định sẽ báo đáp." Cửu Cát thành khẩn nói.

"Ha ha... Chúng ta đều là huynh đệ, không cần phải như vậy, ta đi đây, ngươi bảo trọng."

"Sau này gặp lại."

"Sau này gặp lại."

Đàm Vịnh Thao xoay người rời đi. Bến cảng của thành Bích Ba vô cùng rộng lớn, trên bến tàu người đến người đi, Cửu Cát đeo mặt nạ, mặc áo đen không vội vàng đi tới lâu thuyền của Thiên Tàn Minh, mà xoay người rời khỏi bến tàu... Một lát sau.

Một nam tử mù loà chống gậy, mặc trường bào màu xám đen, đeo một cây đàn tỳ bà bình thường sau lưng đi tới bến tàu.

Cửu Cát chống gậy dò đường từng bước một đi xuống bến tàu, đi tới chỗ gần lối lên thuyền.

Tìm được một tảng đá.

Cửu Cát ngồi trên tảng đá bắt đầu gảy đàn.

Đây chỉ là đàn tỳ bà bằng gỗ bình thường giá mấy quan tiền, chứ không phải là bản sao của Cửu Khúc tỳ bà mà Cửu Cát trân quý.

Dòng người đi qua bên cạnh hắn. Chốc lát sau, trong chiếc bát vỡ đã có tiền đồng.

Hành khất không phải mục đích. Nuôi dưỡng Tâm Nhãn Cổ và nghiên cứu chỉ pháp kỳ lạ của Tiểu Câu cũng chỉ là tiện thể.

Cửu Cát với tu vi nhất phẩm cũng không cần phải tu luyện "Nhất Hồ Túy Nguyệt" Nữa.

Mục đích thực sự của việc Cửu Cát giả mù hành khất là để quan sát.

Có rất nhiều thứ cần phải quan sát... Đầu tiên là phải xác định xem có phải bất kỳ ai cầm Thiên Tàn Lệnh đầu có thể lên lâu thuyền của Thiên Tàn Minh hay không, sau đó là xem những người ra vào lâu thuyền của Thiên Tàn Minh là ai, tu vi cụ thể như thế nào?

Mọi việc nên lập kế hoạch trước rồi mới hành động.

Tuy rằng Cửu Cát chỉ vì một tia hy vọng nhỏ nhoi mà không ngại đường xá xa xôi vạn dặm, nhưng khi tới thời khắc mấu chốt, hắn lại trở nên vô cùng cẩn thận.

Tỉnh Lan Thương.

Thành Bích Ba.

Con thuyền bọc thép đen đang neo đậu ở bến cảng.

Một người đàn ông chân khập khiễng, bước từng bước lên thuyên. Trên cầu tàu.

Một nam tử áo trắng chặn người đàn ông khập khiêng lại. Người đàn ông khập khiễng xuất trình Thiên Tàn Lệnh, sau đó thuận lợi bước vào trong thuyền.

Khoảng một canh giờ sau.

Người đàn ông khập khiễng lại từ trên thuyền bước xuống, tập tễnh đi về phía thành Bích Ba.

Thuyền bọc thép còn hai ba tháng nữa mới khởi hành, hắn không cần thiết phải ở lì trên thuyền.

Dưới con thuyền bọc thép.

Một người mù đang gảy đàn tỳ bà. Leng keng, leng kendg...

Hắn đợi cho đến tận xế chiều.

Vẫn không thấy ai khác đến nữa. Cửu Cát đoán rằng ở đây canh chừng cũng khó lòng nắm thêm được thông tin hữu ích nào khác. Hắn quyết định nhân lúc đêm tối, dùng Dạ Kiêu Pháp Y để lẻn vào thuyền điều tra.

Lúc này trên bến cảng, dòng người đã trở nên vô cùng thưa thớt, nếu Cửu Cát cứ ngồi trên tảng đá gảy đàn nữa thì sẽ trở nên quá mức chướng mắt.

Chỉ thấy Cửu Cát đứng dậy, một tay chống gậy, một tay bưng bát, run rẩy bước đi trên con đê chắn sóng trên bến cảng.

Đột nhiên.

Chân trượt một cái. Ùm!

Cửu Cát ngã nhào xuống dòng sông lớn.

Hình như có người ở đằng xa trông thấy, người nọ dụi dụi mắt, nhưng lại cho rằng mình hoa mắt.

Ánh hoàng hôn le lói chiếu xuống những con sóng trên sông Thông Hải.

Khiến cho dòng sông lấp lánh ánh vàng.

Ôm cây đàn tỳ bà trong lòng, Cửu Cát lặng lẽ ngồi dưới đáy sông.

Do trong nước có lực đẩy, Cửu Cát bất đắc dĩ phải vận công Thiên Cân Truy.

Cửu Cát đã sớm đạt đến cảnh giới bách mạch thông suốt chân chính, học bất kỳ môn võ công nào cũng đầu dễ như trở bàn tay.

Thiên Cân Truy là một môn công phu hạ bàn, vậy mà lại bị Cửu Cát dùng để chìm xuống đáy nước. Những chú cá bơi lượn tung tăng bên cạnh Cửu Cát.

Ôm đàn tỳ bà trong lòng, Cửu Cát có phần nhàm chán.

Đùng!

Cửu Cát khẽ gảy dây đàn.

Tiếng đàn tỳ bà phát ra một âm thanh vô cùng trầm đục.

Đùng!

Cửu Cát lại gảy thêm một cái nữa. Dầy đàn đứt phựt.

Gảy đàn dưới nước và gảy đàn trên mặt nước vốn dĩ đã khác nhau hoàn toàn.

Cây đàn tỳ bà bình thường này không chịu nổi, dây đàn đã bị đứt mất rồi.

Cửu Cát buông tay ra.

Cây đàn tỳ bà bình thường vì lực đẩy của nước mà nổi lên, rời khỏi tay Cửu Cát, trôi nổi bập bềnh trên mặt sông.

Cửu Cát vỗ vào túi trữ vật, lấy ra cây Cửu Khúc tỳ bà bản sao mà hắn nâng niu cất giữ.

Đùng!

Cửu Cát lại gảy dây đàn, phát ra một âm thanh trầm đục dưới nước.

Tiếp đó, Cửu Cát đưa tay lên trước mặt.

Các ngón tay cong lại một cách kỳ dị...

Trong mắt những kẻ không hiểu âm luật thì hoàn toàn chẳng có gì khác biệt.

Thế nhưng Cửu Cát lại có thể liếc mắt một cái là nhận ra sự kỳ dị trong cách bấm phím đàn.

Đây chính là chỉ pháp kỳ dị của Tiểu Câu Hoàng hậu, hai cách bấm y hệt như nhau.
Bình Luận (0)
Comment