Chương 464: Lão già họ Ngô †1
Chương 464: Lão già họ Ngô †1Chương 464: Lão già họ Ngô †1
Đôi mắt long lanh của Tiểu Câu Hoàng hậu, làn da trắng nõn nà của nàng, dòng nước trong mát bao quanh thân thể nàng, mái tóc nàng như rong biển uốn lượn, tiếng đàn của nàng theo dòng nước lan toả khắp nơi.
Nghĩ đến cảnh tượng này.
Cửu Cát bỗng chốc như được khai sáng.
Cứ như thể Tiểu Câu Hoàng hậu đã vượt qua hàng ngàn năm, xuyên không gian để chỉ dạy hắn về âm luật vậy.
Dần dần...
Bản nhạc vốn dĩ chẳng ra hình thù gì, thế mà lại dần thành hình.
Âm thanh dưới nước, quả thật rất khác biệt. Cùng với việc bản nhạc dần thành hình, Cửu Cát thế mà lại chìm đắm trong tiếng đàn của chính mình. Thời gian cứ thế trôi qua...
Mặt trời mọc ở đằng đông.
Ánh nắng chiếu rọi xuống dòng sông Thông Hải.
Khiến cho dòng sông lớn này lấp lánh ánh vàng.
Cửu Cát đã ở dưới sông gảy đàn cả một đêm.
Bỗng nhiên.
Cây Cửu Khúc tỳ bà bản sao phát ra một luồng sóng âm hữu hình. Sóng âm tạo thành những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường dưới nước.
Gợn sóng lướt qua một con cá lớn đang bơi.
Con cá lớn phun ra một chuỗi bong bóng, lật bụng chết ngay tại chỗ. Ào ào ào, xoẹt xoẹt xoet...
Cùng với tiếng dây đàn vang lên liên tiếp.
Từng đợt sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường dưới nước tản ra bốn phía, mỗi một đợt sóng âm đầu giống như mũi tên, truyền đi rất xa, ngưng tụ lại mà không hề tiêu tán... Chỉ pháp kỳ dị của Tiểu Câu Hoàng hậu, quả nhiên ẩn chứa một môn võ công sóng âm.
Mặc dù hiện tại uy lực của môn võ công sóng âm này còn quá yếu, nhưng rồi sẽ có một ngày, Cửu Cát sẽ hoàn thiện nó.
Ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời trên mặt nước, lúc này ước chừng đã gần trưa.
Cửu Cát cất Cửu Khúc tỳ bà bản sao vào túi trữ vật, sau đó điểm mũi chân, nổi lên mặt nước.
Bến cảng Bích Ba.
Trên bến cảng tấp nập người qua lại.
Ùm!
Một cái đầu bất ngờ nổi lên khỏi mặt nước.
Một người đàn ông trần truồng chui ra từ dưới nước. Cửu Cát cũng không phải không mặc gì, hắn quấn một mảnh vải quanh eo, ba túi trữ vật được buộc Ở bên trong, ngoài ra còn có chiếc nhẫn trữ vật bằng Hắc Ngọc đeo trên ngón áp út của bàn tay phải. Vài người đang bận rộn trên bến cảng ngơ ngác nhìn Cửu Cát, không hiểu tại sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy.
Cửu Cát mặc kệ ánh mắt của người khác, cứ thế bỏ đi.
Cũng may là không có ai chú ý đến người đàn ông đi chậm rãi, để trần lưng như hắn.
Khoảng một nén nhang sau.
Một người đàn ông mặc trường bào vải đen, đeo Cửu Khúc tỳ bà bản sao trên lưng, tay chống gậy, lại một lần nữa đi tới bên dưới con thuyền bọc thép.
Đúng lúc Cửu Cát chuẩn bị bước lên cầu tàu.
Có hai người sóng vai nhau từ trên thuyền bọc thép đi xuống.
Một người là một nữ tử dáng người mảnh mai, mặc cung trang, trên mặt đeo mạng che mặt.
Người còn lại là một đại hán thô kệch chỉ có một cánh tay.
Hai người này tu vi không yếu, chắc chắn là cao thủ thượng tam cảnh. Cửu Cát bèn lại ngồi xuống tảng đá. Leng keng, leng keng, hắn lại gảy đàn...
Hai người kia tiến lại gần Cửu Cát... "Thi tiên tử... Thiên Tàn Cung thật sự có thể giúp người ta khôi phục những khiếm khuyết trên cơ thể sao?" đại hán thô kệch hỏi.
"Thiên chân vạn xác."
"Vậy dám hỏi Thi tiên tử, người bị khiếm khuyết ở đâu?"
"Ngươi không thấy ta đang đeo mạng che mặt sao?"
"Ồ... thì ra là vậy."
Hai người lướt qua Cửu Cát, hoàn toàn không để ý đến người mù này. Sau khi hai người đi xa...
Cửu Cát vẫn tiếp tục gảy đàn.
Võ công của nam tử cụt tay và nữ tử bị hủy dung kia đều cực cao, võ công của tên kia ít nhất cũng phải nhị phẩm, còn nữ tử kia thậm chí còn là nhất phẩm giống như hắn. Người ở trên lầu cao nhất của con thuyền bọc thép kia vậy mà lại không phải là người có tu vi cao nhất.
Kỳ thực điều này cũng dễ hiểu... Người ở tầng cao nhất là người của Thiên Tàn Minh, bọn họ là chủ nhân của con thuyền, đương nhiên là phải ở chỗ tốt hơn một chút, còn nữ tử kia tuy tu vi cao, nhưng cũng chỉ là khách như hắn.
Khách theo chủ mà thôi.
Tỉnh lengI
Một đồng tiền rơi xuống trước mặt Cửu Cát. Một người đi ngang qua đã bố thí cho Cửu Cát một đồng.
Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn. Một tên ăn mày thì phải có một cái bát chứ.
Hình như hôm qua cái bát của hắn đã rớt xuống sông mất rồi.
Cửu Cát nhặt đồng tiền lên, sau đó đi đến bờ sông, thò tay xuống nước. Một cái bát chìm dưới đáy sông bị Cửu Cát dùng thần thông hư không mượn lự hút lên.
Đây không phải là điều mà Võ sư nhị phẩm có thể làm được, chỉ có Võ sư nhất phẩm đã đạt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh mới có thể miễn cưỡng làm được điều này. Chẳng ai lại đi chú ý đến một tên ăn mày mù cả, cho dù có người chú ý thì cũng chỉ cho rằng hắn nhặt được cái bát ở ven đường.