Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: Băng Ngọc Thiên Tàm

Chương 468: Băng Ngọc Thiên Tàm Chương 468: Băng Ngọc Thiên TàmChương 468: Băng Ngọc Thiên Tàm

Đinh định đang đang đỉnh định đang...

Cửu Cát gảy đàn tỳ bà.

Tiếng đàn thu hút sự chú ý của mấy người gần đó.

Một nữ tử che mặt, một đại hán râu quai nón cụt tay, còn có một gã văn Sĩ trung niên gần như đồng thời nhìn sang.

"Chính là người này, có thể dùng âm luật khiến người ta bị tiêu chảy, thật là thần kỳ." Chỉ nghe văn sĩ trung niên giới thiệu.

Nữ tử che mặt, mang mạng che màu trắng đi tới trước mặt Cửu Cát. Thực lực của nàng cũng đạt tới nhất phẩm, không thua kém Cửu Cát.

Nữ tử che mặt đứng trước mặt Cửu Cát quan sát hồi lâu, sau đó chắp tay nói: "Công phu ẩn giấu tu vi của công tử thật sự là lợi hại. Ta là Thi Tiếu Nhiên đến từ Nam Lộc Châu, Thương Sơn, không biết nên xưng hô với công tử như thế nào?"

Cửu Cát chưa bao giờ tu luyện công phu ẩn giấu tu vi, "Nhất Hồ Túy Nguyệt Thiền" khiến cho hắn đạt tới cảnh giới Bách Mạch Thông Suốt chân chính, lúc này đây, Cửu Cát cố ý biểu hiện ra ngoài một loại cảm giác phản phác quy chân của cảnh giới tam hoa tụ đỉnh.

"Trương Cửu Cát, đến từ Bắc Lộc Châu, Thương Sơn." Cửu Cát dừng đàn, đáp lời.

"Thì ra hai nhà chúng ta lại ở gần nhau như vậy." Thi Tiếu Nhiên mỉm cười nói.

"Đúng vậy." Cửu Cát mỉm cười đáp lại.

Cố ý để lộ tu vi, kết giao bằng hữu cùng cấp bậc, nghe ngóng càng nhiều tin tức liên quan tới Thiên Tàn Cung hơn.

Đó chính là mục đích của Cửu Cát. Trong thế tục, một số thương nhân vì muốn tìm kiếm cơ hội làm ăn, cũng sẽ cố ý thổi phồng bản thân, giả làm người giàu có, đạo lý cũng giống như vậy.

"Tại hạ là Mạnh Lãng, là đao phủ của phủ Cực Bắc Tướng quân." Đại hán cụt tay Mạnh Lãng tự giới thiệu. "Tại hạ là Ngô Thiêm, là một cơ quan Luyện khí sư." Văn sĩ trung niên Ngô Thiêm chắp tay nói.

Nhìn bề ngoài, Ngô Thiêm không giống như người bị tàn tật. Cửu Cát ghi nhớ việc này trong lòng, dù sao hắn cũng người mù, trực tiếp mở miệng hỏi cũng không thích hợp.

Nhưng Cửu Cát có thể khéo léo tìm hiểu đáp án, chỉ nghe Cửu Cát dò hỏi: "Xin hỏi ba vị bằng hữu, làm cách nào mà các vị có được Thiên Tàn Lệnh?"

"Không biết bằng hữu làm thế nào có được Thiên Tàn Lệnh?" Văn sĩ trung niên Ngô Thiêm dò hỏi.

"Một bằng hữu Luyện khí sư tặng cho ta, hắn nói với ta rằng, cầm Thiên Tàn Lệnh đến bến tàu Bích Ba Thành, lên thuyền của Thiên Tàn Minh, là có thể đi tới hải ngoại Thiên Tàn Cung, từ đó chữa trị thân thể, khôi phục ánh sáng." Cửu Cát giải thích. "Bằng hữu của ngươi thật là hào phóng. Ta và yêu thú chiến đấu, bị mất một cánh tay, vị Tướng quân kia tán thưởng ta, cho nên tặng Thiên Tàn Lệnh, để ta tới đây chữa trị thân thể." Đao phủ Mạnh Lãng của phủ Cực Bắc Tướng quân nói.

"Ta bởi vì cùng người khác tranh đấu, vô ý làm hỏng dung mạo, trưởng lão trong tộc tặng cho ta một tấm Thiên Tàn Lệnh, để ta tới đây khôi phục dung nhan." Thi Tiếu Nhiên nói.

Mọi người đầu đã giới thiệu, cuối cùng đến lượt Ngô Thiêm.

"Ta dùng năm con Kim Nguyên Ngũ Trảo mua được."

"Không biết Ngô huynh bị thương ở đâu?" Cửu Cát dò hỏi. "Kỳ thật vừa rồi chúng ta cũng đang thảo luận chuyện này, Ngô huynh thoạt nhìn không giống như người bị tàn tật."

"Ha ha... Chuyện này cũng không có gì khó nói, mọi người đều là bằng hữu." Ngô Thiêm nhẹ nhàng vén vạt áo lên, phía dưới vạt áo là một cái chân giả bằng cơ quan.

"Thật tinh xảo, vậy mà không khác gì chân thật." Thi Tiếu Nhiên kinh ngạc nói.

"Ngô huynh... Ngươi có chân giả tinh xảo như vậy, hoàn toàn không cần phải đi Thiên Tàn Cung."

"Sao có thể như vậy được! Thân thể tóc da, đầu là do cha mẹ ban cho, nếu có tổn hại, làm sao có thể không đi chữa trị. Hơn nữa, nếu chúng ta muốn võ đạo càng tiến thêm một bước, thân thể càng không thể có khuyết điểm." Ngô Thiêm nghiêm túc nói.

"Qủa thật là như vậy... Sau khi ta bị gãy tay trái, võ công cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, nhưng nếu muốn võ đạo tiến thêm một bước, ta vẫn cần phải chữa trị cánh tay này."

"Ba vị bằng hữu... Rốt cuộc Thiên Tàn Cung kia có chỗ thần kỳ nào, có thể khiến cho chúng ta khôi phục thân thể bị tổn thương. Tuy rằng ta đã tới đây, nhưng vẫn có phần khó tin." Cửu Cát nói.

"Ngươi không cần lo lắng, chuyện này là thật. Tấm Thiên Tàn Lệnh trên tay ta là do Trần Quảng Tướng quân tự mình ban cho. Ba trăm năm trước, đan điền của Trần Tướng quân bị trọng thương, ông ấy ôm tâm lý thử một lần, leo lên thuyền hắc giáp này. Lúc ấy, trên thuyền cũng không có nhiều người như vậy, chỉ có hơn mười người, hơn nữa, chỉ có người cầm Thiên Tàn Lệnh mới được phép tiến vào Thiên Tàn Cung. Tuy rằng Trần Tướng quân không có ngoại thương, nhưng đan điền bị trọng thương, cũng được coi như là tàn tật, cho nên được phép tiến vào Thiên Tàn Cung. Sau khi tiến vào Thiên Tàn Cung, ông ấy nhìn thấy một cây Băng Tinh Ngọc Thụ, trên cây có một con Băng Tinh Ngọc Tàm, chỉ cần bị con Băng Tinh Ngọc Tàm kia cắn một cái, toàn thân người bị cắn sẽ kết kén... Sau khi kết kén, người nọ sẽ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, không biết thời gian trôi qua. Đợi đến lúc phá kén chui ra, tất cả thương thế trên người đều sẽ khỏi hẳn, bao gồm cả đan điền bị trọng thương." Đại hán Mạnh Lãng cụt tay thao thao bất tuyệt, nói ra tin tức mà Cửu Cát luôn muốn biết.
Bình Luận (0)
Comment