Độc Cổ Ma Tiên (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 507: Từ Thư Ninh 1

Chương 507: Từ Thư Ninh 1 Chương 507: Từ Thư Ninh 1Chương 507: Từ Thư Ninh 1

Còn về phần Không Khiếu ở vị trí đan điền phía dưới bụng, Xích Thiết chân nguyên trong Không Khiếu không chảy vào kinh mạch của Cửu Cát, dường như là thông qua lớp vách tự nhiên sinh ra.

Không cần bổ sung từ thế giới bên ngoài sao?

Không thể nào.

Nguyên lý hình thành Không Khiếu và Thiên Tàn Cung là giống nhau. Thiên Tàn Cung còn có thể thông qua mai rùa trao đổi ánh sáng và không khí với thế giới bên ngoài, Không Khiếu không có lý do gì lại không trao đổi với thế giới bên ngoài.

Cửu Cát liên tiếp điểm vào mấy chỗ kinh mạch trên người, khiến chúng bị bế tắc, Xích Thiết chân nguyên đang dâng lên vẫn tiếp tục dâng lên.

Điều này cho thấy Xích Thiết chân nguyên và thanh khí của Nê Hoàn cung không hề liên quan.

Cửu Cát hơi suy nghĩ một chút. Tiêu hao một ít Xích Thiết chân nguyên, lấy ra tất cả Cổ trùng. Biển Xích Thiết chân nguyên đang dầng lên, lập tức ngừng dâng lên. Việc khôi phục chân nguyên của Không Khiếu có liên quan đến Cổ trùng.

Cửu Cát bỏ Thủy Tức Cổ trở lại Không Khiếu.

Chân nguyên trong Không Khiếu vân không tiếp tục dâng lên. Hỏa Độc Cổ cũng được bỏ vào Không Khiếu.

Xích Thiết chân nguyên trong Không Khiếu vẫn không dâng lên.

Cuối cùng, Cửu Cát bỏ Tâm Nhãn Cổ vào trong Không Khiếu.

Xích Thiết chân nguyên trong Không Khiếu chậm rãi dâng lên...

Cửu Cát lại lấy Tâm Nhãn Cổ ra, Xích Thiết chân nguyên trong Không Khiếu ngừng tăng trưởng, sau khi bỏ vào lại tiếp tục tăng trưởng.

Xích Thiết chân nguyên trong Không Khiếu không phải có liên quan đến tất cả Cổ trùng, chỉ có liên quan đến Tâm Nhãn Cổ.

Như vậy có lẽ Tâm Nhãn Cổ nên được gọi là bản mệnh Cổ của hắn. Đúng lúc này.

Một bàn tay nhỏ mũm mĩm từ trên trời giáng xuống, túm lấy mai rùa. Cửu Cát ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một đứa trẻ béo mập mặc quần áo gấm vóc vui cười hớn hở nhặt mai rùa lên.

Hai cung nữ trẻ tuổi một trái một phải đi theo đứa trẻ, phía sau là một Thái giám mặc cẩm y cầm phất trần, cách đó mười bước là hai nữ thị vệ mang đao.

Hai cung nữ và Thái giám bước đi có vẻ lảo đảo, đều là người thường, hai nữ thị vệ mang đao ít nhất cũng Võ sư thượng tam phẩm.

Không sai rồi. Tên nhóc béo mập này hẳn là Phong Trục Ngọc, con trai của hắn và Tưởng Ngọc Thanh.

Đứa trẻ cầm mai rùa, không chút do dự liền nhét vào miệng.

Trên mai rùa còn dính ít đất.

Bất kể là cung nữ hay Thái giám, đều coi như không thấy hành động của đứa trẻ.

Đứa trẻ ăn đất cũng không sao, nhưng nếu người thân nhìn thấy, nhất định sẽ ngăn cản.

Mà hai cung nữ một Thái giám này lại coi như không thấy, nếu đứa trẻ này thật sự là hoàng tử, Hoàng hậu nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Đáng tiếc... Tuy cẩm y ngọc thực, thân phận tôn quý nhưng trong cung này cũng không có ai yêu thương, chẳng qua chỉ là công cụ để Chung Tuần Hoa nắm giữ quyền lực mà thôi.

"Lại đây nào, nhóc béo... Mang cha theo bên cạnh, đợi đến tối, cha sẽ nhét con vào trong mai rùa, rời xa hoàng cung đầy rẫy những toan tính này, đến Thương Sơn, Bắc Lộc Châu, Lê Câu Nguyên có rất nhiều người yêu thương con."

Mặc dù Cửu Cát có rất nhiều con, nhưng ngày thường căn bản không gần gũi con cái.

Trước đây, mối đe dọa bị Cổ trùng phản phệ vẫn luôn ám ảnh Cửu Cát, một người ngay cả bản thân còn lo chưa xong, cho dù sinh con ra cũng con của người khác, con của hắn chỉ có thể gọi người khác là cha, hắn không dám làm người cha này, cho dù có làm cha cũng chỉ liên lụy đến con cái.

Giờ đây, Cửu Cát không những đã hoàn toàn giải trừ được mối đe dọa bị Cổ trùng phản phệ, hơn nữa còn có bảo vật như Thiên Tàn Cung, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm gì không vượt qua được, cùng lắm thì chui vào trong mai rùa, vẫn tiêu dao tự tại.

Sau khi nguy hiểm cấp bách được giải trừ, tâm thái của Cửu Cát cũng đã thay đổi.

"Hô hô hô hô..." Cửu Cát ngồi trên ghế đá trong Thiên Tàn Cung, tán thưởng vẻ ngây thơ của con trai qua mai rùa.

"Tên nhóc này... Thật là bụ bẫm đáng yêu." Cửu Cát lấy bình rượu từ trong đống đồ lặt vặt, vô cùng thoải mái uống rượu.

Trước giờ chưa từng cảm thấy rượu ngon như vậy.

Từ sau khi bị nước lũ cuốn trôi ở Liễu Dương Trấn, Cửu Cát đã leo núi, đi đường xa như vậy, là lúc nên dừng lại ngắm nhìn phong cảnh, mà phong cảnh đẹp nhất chính là đứa con trai bụ bẫm đáng yêu của mình. Tiểu hoàng tử ôm mai rùa bập bẹ bi bô chạy, nhanh chóng đến một sân viện.

Trong sân bày đầy các loại bánh ngọt thơm ngon.

"Cạch" một tiếng.

Tiểu hoàng tử ném mai rùa đi. "Lấy... Lấy..." Tiểu hoàng tử vừa nhảy vừa bập bẹ nói. Tiểu hoàng tử hai tuổi nói không được nhiều.

Một cung nữ vội vàng bưng bánh ngọt thơm ngon đến trước mặt Tiểu hoàng tử.

Tiểu hoàng tử một tay một cái, cười khanh khách.

Bên trái cắn một miếng, bên phải cắn một miếng.

Lại liếm liếm tay...

Chiếc mai rùa vừa nhìn thấy đã bị Tiểu hoàng tử quên sạch sành sanh.
Bình Luận (0)
Comment