Chương 77: Cả chặng nhàn rỗi 1
Chương 77: Cả chặng nhàn rỗi 1Chương 77: Cả chặng nhàn rỗi 1
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Tiểu Thúy dắt một con ngựa khác của trạm dịch đến bãi đất trống.
Sau đó, Tiểu Thúy đột nhiên xoay người, một đao đâm thẳng vào bụng con ngựa, một đao xuyên tim.
Tiểu Thúy dùng sức đè con ngựa xuống, con ngựa sắp chết không thể động đậy, cuối cùng con ngựa đáng thương kia, hai mắt chảy lệ, máu tươi tuôn trào, chết thảm.
“AI Có đồ ăn rồi!”
“Đa tạ Trương viên ngoại thương xót bách tính.”
Mọi người rối rít cảm ơn...
Trương Hiếu Kính mỉm cười, có phần đắc ý.
Cũng giống như ngày hôm qua. Phân phát thịt ngựa, bắc nồi nấu thịt, đi nhặt củi lửa.
Mọi người vì đồ ăn mà bận rộn.
Trong rừng cây có khoảng bảy, tám trăm người, thịt một con ngựa vừa đủ chia.
Sau khi mọi người ăn uống no nâ...
Mấy nam tử quần áo lam lũ đi đến trước mặt Trương Hiếu Kính, không chút do dự quỳ xuống đất dập đầu.
“Mau đứng lên, đây đầu là việc ta nên làm!” Trương Hiếu Kính vội vàng nói.
Nghe một người trong số đó nói: “Trương viên ngoại... Trong nhà tiểu nhân còn bốn miệng ăn, xin ngài cho hai cân thịt ngựa.” “Trong nhà tiểu nhân có hai đứa con nhỏ, còn có lão mẫu đã tám mươi tuổi, cũng muốn xin hai cân thịt ngựa.”
“Trong nhà tiểu nhân có mười bốn anh chị em, cũng muốn xin chút thịt ngựa.”
Nghe vậy, sắc mặt Trương Hiếu Kính trầm xuống.
Giết ngựa, luộc thịt chỉ là biện pháp tạm thời, làm sao có thể vừa ăn vừa mang về?
“Người nhà của các ngươi ở đâu?” Trương Hiếu Kính trầm giọng hỏi.
“Ở thôn bên cạnh.”
“Thì ra các ngươi không phải là người trong thôn?” “Đúng vậy, chúng ta là người của Tiểu Lương thôn.”
“Tiểu Lương thôn có bị nạn không?”
“Chắc chắn là bị nạn rồi, nhà của tiểu nhân bị nước lũ cuốn trôi, vợ con, lão mẫu đều phải ở nhờ nhà hàng xóm.”
“Cả thôn chúng ta, ruộng đồng đầu bị phá hủy, năm nay mất mùa rồi.”
“Ruộng lúa năm nay sắp đến mùa thu hoạch rồi...”
Nghe mấy người này nói, Trương Hiếu Kính đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, khẩn trương, thậm chí còn có phần sợ hãi. Dòng Mân Giang chảy qua Cửu Châu, bảy tỉnh, mười tám quận, hiện tại đột nhiên bị đổi dòng, không biết sẽ gây ra tai họa lớn đến mức nào?
Ra khỏi Lưu Hương tỉnh chính là bình nguyên Vĩnh Bình, nước sông không có đường chảy, sẽ tràn lan ra xung quanh, có lẽ nhà cửa sẽ không bị phá hủy quá nhiều, thế nhưng ruộng đồng bị nước lũ nhấn chìm chắc chắn là rất nhiều.
Hiện tại sắp đến mùa thu hoạch, ruộng lúa không thu hoạch được gì, không biết sẽ gây ra tai họa lớn đến mức nào?
Dòng Mân Giang bị đổi dòng đúng là đã phá hủy Liễu Dương trấn, thế nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Nơi bị nạn không chỉ có một mình Liễu Dương trấn, trách sao Võ viện đến giờ vẫn chưa thấy ai đến cứu trợ...
Trong xe ngựa đen.
Trương Hiếu Kính gọi bốn người nhà họ Trương lại một chỗ.
Chỉ nghe Trương Hiếu Kính thần sắc nghiêm nghị nói: "Đại nạn sắp tới! Làm sao bảo toàn tính mạng mới là việc cấp bách."
"Phụ thân... Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Cửu Cát hỏi.
"Không thể ở lại đây, nhanh chóng đến Lâm Giang thành, ít nhất sẽ không chết đói."
"Đại giang chắn đường." "Cũng không nhất định là Lâm Giang thành, bất kỳ thành trấn nào cũng được."
"Nhưng ởi đến trong thành, chúng ta cũng không có bạc?" Tiểu Thúy nói.
"Lão phu có thể bán đi ruộng vườn, chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng, những thứ bên ngoài thân này, nên bỏ thì bỏ."
"Vậy chúng ta khi nào xuất phát?"
"Càng nhanh càng tốt."
"Phụ thân... Quan đạo bị Giang Thủy ngăn trở, xe ngựa chỉ có thể đi quan đạo, dọc theo đại giang đi chúng ta chỉ có thể đi bộ."
"Thiếu gia... Chúng ta có thể bỏ xe ngựa, thiếu gia và lão gia mỗi người cưỡi một con ngựa đi, như vậy là có thể đi đường núi." Tôn Tiểu Đồng nói.
"Chi bằng dọc theo đại giang đi mà không có mục đích, còn không bằng mạo hiểm vượt sông, trực tiếp đến Lâm Giang thành." Cửu Cát suy nghĩ một lát rồi nói.
Bách tính thôn xóm gần Liễu Dương trấn, biết được trong rừng bên này có thể chia thịt ngựa, thế mà nhao nhao đến ăn.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Bách tính tụ tập trong rừng bên này thế mà vượt quá ngàn người.
Trương Hiếu Kính khá là hào phóng đem tất cả ngựa đều giết thịt khoản đãi dân làng, dân làng vừa ăn vừa lấy, thế mà ai nấy đầu vui vẻ ra mặt.
Lúc trời tối.
"Phụ thân... Đi thôi." Cửu Cát nhỏ giọng nói với Trương Hiếu Kính đang ngủ trong xe ngựa.
Trương Hiếu Kính gật gật đầu đứng dậy ra khỏi xe ngựa.
Lúc này xe ngựa mà Trương Hiếu Kính đang ở căn bản là không có ngựa, là một cỗ xe ngựa không thể di chuyển.
Cửu Cát dắt phụ thân len lén ra khỏi rừng đi bộ ước chừng một canh giờ, hai cha con Cửu Cát đến một chỗ mặt sông bằng phẳng.
Mặt sông nơi này rộng khoảng bảy tám trăm mét, có điều dòng nước lại cực kỳ bằng phẳng. Lý Tiểu Thúy đã sớm chờ ở chỗ này. "Tiểu Đồng đâu?" Cửu Cát hỏi.