Chương 83: Mượn bạc thuê trọ 2
Chương 83: Mượn bạc thuê trọ 2Chương 83: Mượn bạc thuê trọ 2
Trương chưởng quỹ trấn Liễu Dương?
Là tên mù giả dám giở trò đồi bại với mình saol
Trong đầu Hà Thục Hoa lập tức hiện lên bốn chữ.
Dùng hổ đuổi sói!
Hai tên này đầu là những kẻ không biết lý lẽ, bất kể ai chết cũng chuyện tốt.
Hà Thục Hoa vừa chỉnh trang y phục, vừa cúi đầu trầm tư...
Chỉ nghe Hà Thục Hoa hỏi: "Trương chưởng quỹ đến một mình sao?"
"Hắn còn dẫn theo một nữ tỳ mang đao, rõ ràng là đến mượn tiền, thái độ còn rất ngông cuồng." Xuân Xảo lại chán ghét nói. "Xuân Xảo... ngươi mau đi mời Trương chưởng quỹ trấn Liễu Dương và nha hoàn của hắn đến thư phòng của ta, ngoài ra bảo chưởng quỹ từ kho bạc riêng của ta lấy mười lượng bạc, đưa đến thư phòng."
"Vâng."
Sau khi Xuân Xảo rời đi, trong đôi mắt mỹ miều của Hà Thục Hoa lóe lên tia sáng sắc bén, rõ ràng là đang suy tính.
Chốc lát sau.
Xuân Xảo dẫn Cửu Cát và Lý Tiểu Thúy đến thư phòng của Hà Thục Hoa.
Bước vào thư phòng, trời đã hơi tối, Xuân Xảo ngoan ngoãn thắp nến.
"Ta nghe nói bên trấn Liễu Dương gặp nạn, không biết tình hình tai họa thế nào?" Hà Thục Hoa ân cần hỏi.
"Rất nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng đến mức nào?"
"Ta là người mù không nhìn thấy, nhưng ta chỉ nghe nói không rời khỏi trấn Liễu Dương thì không sống nổi." Cửu Cát nhắm mắt nói.
Lão mẹ đây còn không biết ngươi là tên mù giả sao, toàn nói dối.
Hà Thục Hoa tức giận liếc nhìn Cửu Cát, có lẽ lúc này còn có hai nha hoàn ở đây, nên Cửu Cát mới cố tình giả mù.
Tên này thật là tàn nhẫn! Lúc nào cũng giả mù, cũng không biết là có ý đồ gì.
Ban đầu Hà Thục Hoa cho rằng để Cửu Cát đi đối phó với Bàng Quân, chính là để Cửu Cát đi chịu chết, nhưng bây giờ bà ta lại không chắc chắn nữa, biết đâu thủ đoạn của tên mù này còn lợi hại hơn, chết là tên Bàng Quân kia cũng chưa chắc.
"Ta đến để mượn tiền." Cửu Cát thẳng thừng nói.
"Ta đã bảo chưởng quỹ chi mười lượng bạc rồi, ngươi có thể đến lấy bất cứ lúc nào."
Cửu Cát lập tức đứng dậy, định đi lấy bạc.
"Trương công tử... lâu ngày không gặp, chẳng lẽ không muốn ôn chuyện với ta sao?" Hà Thục Hoa nói với giọng điệu có phần quyến rũ.
"Bây giờ không rảnh, tối lại đến." Cửu Cát nói.
"Thành Lâm Giang ban đêm giới nghiêm, nếu bị bộ khoái bắt gặp sẽ bị bắt giữ đấy."
"Vậy ngươi còn không mau đưa bạc cho ta!" Cửu Cát chống gậy dò đường nói lớn.
Hà Thục Hoa đảo mắt, hiện nay nạn dân khắp nơi, thành Lâm Giang tuy còn yên ổn, nhưng vật giá đã tăng vọt, khách điếm trong thành lại càng đắt đỏ vô cùng, mười lượng bạc tuyệt đối không ở được bao lâu, tên này nhất định sẽ còn quay lại.
Hơn nữa bản thân còn phải chuẩn bị thêm một chút, mới có thể khiến hai hổ tranh đấu. Vì vậy Hà Thục Hoa mỉm cười nói: "Xuân Xảo, dẫn hắn đi lấy bạc."
"Đa tạ."
"Trương công tử... giữa chúng ta không cần khách sáo." Hà Thục Hoa nháy mắt với Cửu Cát.
Nha hoàn Xuân Xảo quả thực là trợn mắt há mồm, Hà chưởng quỹ vậy mà lại liếc mắt đưa tình với một tên mù.
Cửu Cát và Tiểu Thúy sau khi mượn được bạc, liền dẫn theo người nhà đến một khách điếm có vẻ ngoài tươm tất trước khi trời tối.
Vân Khách Quy.
Bảy người bước vào Vân Khách Quy, tiểu nhị liền nghênh đón. "Mấy vị khách quan muốn thuê mấy phòng ạ?"
"Bảy gian thượng phòng." Cửu Cát buột miệng nói.
"Ta và con gái ở phòng củi là được rồi." Bặc Ngọc Liên vội vàng nói.
"Công tử... con trai của Bặc thẩm còn bú sữa, không thể ở riêng một phòng được, chúng ta cần sáu gian phòng là đủ rồi." Tôn Tiểu Đồng vội vàng giải thích.
"Ha ha... mấy vị khách quan nói đùa rồi, thật không dám giấu, hiện tại tiểu điếm chỉ còn lại hai gian phòng, hơn nữa đầu là thượng phòng, ở thượng phòng của tiểu điếm, sẽ được tặng kèm thức ăn và tắm rửa, nhưng ở một đêm cần hai lượng bạc." Tiểu nhị tươi cười nói. "Đi! Chúng ta đổi chỗ khác." Cửu Cát dứt khoát xoay người.
"Khách quan dừng bước! Mấy vị khách quan, hiện nay ngoài thành gặp nạn, nạn dân vô số, người dân đến thành lánh nạn nhiều vô kể, trong nhà không chứa hết nên chỉ có thể đến khách điếm ở, phòng củi, hạ phòng, trung phòng của tiểu điếm đều đã kín chỗ, nguyên nhân tiểu điếm còn lại hai gian thượng phòng, là bởi vì giá cả quả thực có phần đắt đỏ, người bình thường không kham nổi, nếu khách quan đến những khách điếm khác kém hơn một chút, tiểu nhân dám khẳng định tuyệt đối đã kín chỗ rồi." Tiểu nhị khẳng định chắc nịch.
"Đúng rồi... mấy vị khách quan, nếu muốn tìm khách điếm thì phải nhanh lên, một khi đã qua canh ba, trên đường sẽ giới nghiêm, có bộ khoái và Võ sư tuần tra, một khi phát hiện có người khả nghi, không về nhà ban đêm mà ngủ ngoài đường đều bị đuổi ra khỏi thành."
"Mấy vị khách quan, tiểu điếm tuyệt đối không có lừa gạt, không tin các vị có thể đi hỏi thăm."
Tiểu nhị đi đến cửa, rất nhiệt tình chỉ vào một khách điếm cách đó vài trăm mét nói: "Bát Đại Oản kia cũng một khách điếm, mấy vị khách quan có thể đến đó hỏi thử xem, bọn họ rốt cuộc là có phòng hay không?"