Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 32

Tuy không biết nguyên nhân chú Chí Sĩ đột nhiên mở tiệc là gì, nhưng bữa cơm này ăn thật sự vui vẻ.

Sau khi rượu đầy cơm no,mọi người cùng nhau giúp chú Chí Sĩ thu dọn tàn cục. Vi Miểu uống gần nửa ly bia,  có chút men say,khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt trở nên mê ly.

_”Tôi dẫn em ấy lên lầu ngủ trước.” Cố Ngang cười hì hì kéo tay Vi Miểu,chính mình cũng lảo đảo. Tề Yên Khách nhanh chóng ôm lấy cậu,bất đắc dĩ nói:

_Thằng ngốc nhà cậu cũng say rồi a, để tôi đưa hai người lên nghỉ.

_”Không sao.” Thân thể Cố Ngang có chút nặng nề, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh. Bắt gặp Vi Miểu tựa vào hông mình ngủ gục,không biết tại sao chợt cảm thấy vui vẻ.

Tề Yên Khách tự nhiên lo lắng muốn chạy tới đỡ,lại bị Dịch Khiêm vỗ vỗ bả vai.

_”Đưa bọn họ xong qua phòng tôi. Có việc muốn hỏi cậu.” Dịch Khiêm nói xong liền bước lên lầu

Tề Yên Khách ý cười không đổi nói “Được thôi.” Sau đó một tay dắt Vi Miểu, một tay dắt Cố Ngang, chậm rãi lên lầu.

Chú Chí Sĩ nhìn theo bóng dáng của mọi người,hít một hơi thật sâu. Trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa bình tĩnh,tay chân lanh lẹ dọn dẹp phòng bếp,bồn nước, bàn ăn đều được lau chùi vô cùng sạch sẽ.

Sau đó,thu thập toàn bộ dao nĩa trong bếp,cất vào giá.

Trên hành lang không một bóng người. Chú ôm giá đao,hừ ca trở về phòng.

Phòng khắc “quyển sách”.

Chú Chí Sĩ nhìn chằm chằm “quyển sách” trên cửa hồi lâu,cuối cùng vẫn gãi đầu, không nghĩ nữa. Loại chuyện yêu cầu động não này chưa bao giờ phù hợp với chú,trong đầu chú chỉ toàn những món ăn ngon mà thôi. Chú Chí Sĩ quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng Dịch Khiêm một cái,quyết định thở dài, bước nhanh vào phòng.

Cửa phòng đóng lại.

…Cuối hành lang, phòng Cố Ngang.

Vừa vào phòng, một lớn một nhỏ lập tức ngã xuống giường. Cố Ngang không quên đổi áo ngủ cho Vi Miểu,chính là tay chân căn bản không nghe lời,cúc áo cài lung tung. Tề Yên Khách nhìn xem buồn cười, liền ra tay hỗ trợ. Chờ y thay xong,Vi Miểu sớm đã ngủ mất.

Cố Ngang ghé vào đầu giường,nhìn vẻ mặt an tường trầm tĩnh của Vi Miểu khi ngủ,nhịn không được nở nụ cười. Cậu xoay người,vốn định nói gì với Tề Yên Khách, hai hàng lông mày bỗng nhiên nhíu chặt.

_”Sao vậy?” Tề Yên Khách vội vàng hỏi

_”…Bị cấn.” Cố Ngang thở dài,khẽ nhích người,dưới thân lập tức “Cạc—“ một tiếng. Cậu bất đắc dĩ lấy ra một con vịt từ trong túi quần,cầm trong tay nhìn nhìn, bật cười.

_”Tìm chỗ nào giấu đi.” Tề Yên Khách ôn nhu nói,nâng tay Cố Ngang lên, nhẹ nhàng hôn lên con vịt kia. Trên thân con vịt còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Cố Ngang, khiến y cảm thấy phi thường hạnh phúc.

_”Ừ…” Cố Ngang thong thả chớp mắt, đáy mắt hàm chứa nhu tình. Cậu không nghĩ nhiều,mở tủ đầu giường, ném con vịt vào.

_”A, từ từ. Nhốt nó trong đó, quá tối a. Ngăn kéo cũng cứng nữa,nó ngủ không thoải mái.” Hai mắt Tề Yên Khách lóe sáng,đứng dậy, lấy gì đó trong tủ áo, sau đó cười hì hì  trở lại.

Cố Ngang híp mắt,phát hiện cư nhiên là một cái….Quần lót?

_”…Của ai?” Cố Ngang nhìn Tề Yên Khách cẩn thận gấp quần, lót dưới thân con vịt,không khỏi buồn cười.

_”Không biết.” Tề Yên Khách nhún nhún vai, “Anh chưa từng phân biệt quần lót của hai chúng ta. Kỳ thật trên người đang mặc của ai, anh còn không biết.”

Lời này nghe ra, giống như hai người bọn họ đang sống chung vậy. Trong lòng Cố Ngang nhồi đầy nhu tình,nhịn không được vươn tay, kéo y lại gần hôn một chút. Tề Yên Khách thuận thế đè lên người cậu,nhẹ nhàng cắn cắn môi Cố Ngang.

Men rượu khiến người ta ý loạn tình mê. Đầu óc Cố Ngang mơ mơ màng màng,đã phân không rõ đây là men say, vẫn là tình ý. Cậu sung sướng hưởng thụ phần triền miên này,đang muốn xâm nhập sâu hơn thì Tề Yên Khách lại xoa xoa mặt cậu, cười ngồi dậy.

_Dịch Khiêm tìm anh có việc.

Hai má Cố Ngang nóng lên,không biết vì thẹn thùng hay say “…A, anh đi đi.”

_”Ừm. Em nhớ khóa cửa,lát nữa anh về phòng mình ngủ.” Tề Yên Khách đứng lên. Cố Ngang nhất thời không kịp hiểu vì cái gì y cố ý muốn cậu khóa cửa, như cũ nằm trên giường bối rối nhìn Tề Yên Khách.

Tề Yên Khách vươn tay kéo cậu dậy,bán ôm tha cậu ra cửa, cười nói “Ngoan, mau khóa cửa. Lúc không có anh phải cẩn thận một chút.”

Cố Ngang nhìn y đứng ngoài cửa, lúc này mới ý thức được — Không,chỗ này của chúng ta,không phải là ngôi nhà bình tĩnh ngọt ngào!

Mà là mật thất vô pháp đào thoát,không ngừng có người chết.

_”…” Cố Ngang yên lặng đóng cửa, cài chốt,sau đó tựa lên ván cửa. Cậu cho rằng có thể nghe thấy tiếng bước chân Tề Yên Khách rời đi, chính là bên ngoài không chút động tĩnh.

Đúng vậy, dẫm lên tấm thảm mềm mại, thật giống như đang di chuyển trong ruột quái thú…Tiếng bước chân, nhất định đã bị cắn nuốt a.

Cố Ngang tựa vào cửa, miên man suy nghĩ. Chậm rãi trượt xuống,ngồi dưới đất bất tri bất giác ngủ mất.

Bên kia, phòng Dịch Khiêm.

_”Oa a….” Tề Yên Khách trợn tròn hai mắt,kinh hỉ nhìn khoảng không trống rỗng trong phòng

Thật lớn, trống rỗng giống như vừa bị một quả boom nguyên tử mini nổ mạnh.

Vị trí vốn nên đặt một chiếc giường,hiện tại cái gì cũng không có — giường cùng đầu tủ, sàn nhà phía dưới, trần nhà bên trên—-toàn bộ, dường như bị một quả bóng khổng lồ ăn mòn,tiêu thất sạch sẽ lưu loát.

Sàn nhà tuy thiếu một mảng lớn, nhưng cũng chỉ lộ ra những tấm ván gỗ đứt gãy,căn bản không thể phát hiện kết cấu phòng ốc. Tề Yên Khách nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt. Điểm này, y đã sớm đoán được, cho nên chưa bao giờ phí sức đi đập phá căn phòng.

_”Trách không được anh lại vội vã bò lên giường chú Chí Sĩ, thì ra bởi vì không có giường.” Tề Yên Khách cười hì hì nói,không phải trào phúng Dịch Khiêm,chính là đơn thuần cảm thấy chuyện này thật thú vị.

Dịch Khiêm tựa vào tường,kẹp điếu thuốc trong tay. Hắn đẩy đẩy kính mắt,thản nhiên đáp “Ít nói nhảm. Tôi muốn tìm cậu xác nhận vài chuyện.”

_”Hửm?” Tề Yên Khách tò mò nhìn hắn.

Dịch Khiêm nâng mắt lên,ánh mắt cực kì lợi hại, sắc bén như dao “Chắc cậu là Kilogram.”

_”Ừ.” Tề Yên Khách thoái mái gật đầu,sau đó thẹn thùng sờ sờ mũi, “Chẳng lẽ anh là đọc giả của tôi?”

Dịch Khiêm hừ lạnh một tiếng “Vừa đọc qua cuốn Vô hạn nghi kỵ.” Hắn dừng một chút, nheo mắt nói “Tôi đoán Cố Ngang còn chưa đọc hết cuốn đó hoặc căn bản hoàn toàn chưa đọc qua, nếu không, sao cậu ta dám ở chung với cậu?”

Tề Yên Khách bất mãn bĩu môi “Đừng nói tôi đáng sợ như vậy. Tôi cảm thấy chú Chú Sĩ dám quan hệ với anh mới thật sự dũng cảm. Không lẽ kỹ thuật của anh tốt đến mức, có thể liều lĩnh bẻ cong thẳng nam?” Y nhớ tới cảnh tưởng lúc trước,  lần giúp chú Chí Sĩ viết lời kịch tỏ tình,nhịn không được buồn cười “Tôi cảm thấy chú Chí Sĩ thật sự thích anh.”

Dịch Khiêm vẩy tàn thuốc,thản nhiên nói “Tại sao lại chọn Cố Ngang?”

_Sao?

_Tôi không tin là nhất kiến chung tình.

Tề Yên Khách nháy mắt mấy cái “Vì cái gì lại hỏi như vậy?”

_Tò mò thôi.

Tề Yên Khách lộ ra vẻ mặt thản nhiên “Chắc vì trùng hợp…Một ngày trước khi đến đây,là lần đầu tôi gặp em ấy. A,nhắc mới nhớ, bởi vì tranh đoạt một ổ bánh mì.”

_Ừ.

_Sau đó, người đầu tiên tôi gặp trong này, cũng là em ấy.

Dịch Khiêm nhíu mày “Chỉ vậy?”

_”Ừ, chỉ vậy.” Tề Yên Khách cười, tiếng cười mềm nhẹ thoải mái “Đầy đủ chứng minh, tôi và em ấy, chính là nhân vật chính trong này.”

Dịch Khiêm trầm mặc giây lát,bỗng nhiên nở nụ cười trào phúng.

_Cho nên, cậu bắt đầu quyến rũ cậu ta?

Tề Yên Khách thở dài “Đừng nói khó nghe như vậy,nội dung đặt ra rõ ràng chính là lưỡng tình tương duyệt.”

Nghe được hai chữ “đặt ra”, Dịch Khiêm càng thêm buồn cười “…Cậu là đồng tính luyến ái sao?”

Tề Yên Khách sửng sốt

Dịch Khiêm dập lửa, ném tàn thuốc vào thùng rác “Từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã biết Cố Ngang là đồng tính luyến ái,…Mà cậu,hẳn không phải?”

Tề Yên Khách lẳng lặng nhìn hắn,nhưng không lời nào đáp trả,giống như đang thông thả tự hỏi trong vũng bùn lầy lội.

Dịch Khiêm gặp y như vậy,buồn cười không thôi, nhịn không được giễu cợt “Lưỡng tình tương duyệt? Xem ra cậu không chỉ là tiểu thuyết gia, mà còn là ngôi sao điện ảnh. Diễn tốt như thế,ngay cả bản thân cũng bị lừa.”

_”…” Ý cười trên mặt Tề Yên Khách biến mất không thấy,ánh mắt tràn ngập chán ghét “Anh tới tìm tôi, vì muốn châm chọc tôi sao?”

_”Dễ giận như vậy?” Dịch Khiêm lộ ra thần sắc tiếc nuối “Tôi còn tưởng rằng cậu có thể ẩn nhẫn lâu lắm,quả nhiên còn là con nít.”

_”Không đúng.” Tề Yên Khách tức giận phản bác “Tôi thật lòng với em ấy.”

_”Là thật lòng, vẫn là bị chính cậu “đặt ra” thật lòng?” Dịch Khiêm lắc đầu, cười nhạo “Cố Ngang quá đáng thương,cứ như vậy bị cậu thao…A, không hẳn. Cậu đang sắm vai nam chính ôn nhu thâm tình đúng không? Vậy nói không chừng, kẻ ngoan ngoãn nằm xuống chính là cậu…”

Tề Yên Khách đột nhiên xoay người,hung hăng đập cửa,nhanh chóng rời đi.

Dịch Khiêm thấy thế, thất thanh cười to.

Hắn cười đủ liền dừng lại,trầm mặc nhìn một mảnh hư không trống rỗng trong phòng,thần sắc hậm hực càng sâu.

Tên ngu ngốc kia. Tâm huyết dâng trào nói muốn biểu diễn tay nghề,chẳng lẽ thật sự cho rằng một bữa cơm có thể giúp mọi người quên đi hết thảy sao?

Khoái hoạt chỉ khiến con người càng thêm trầm luân. Cứ việc biết nó ngắn ngủi hư ảo, nhưng vẫn giúp họ nhịn không được dấy lên hy vọng.

Tuyệt đối không có khả năng.

Giết chóc…Mau chóng bắt đầu đi.

Vô luân ta sống, hay chết…Hãy khiến tất cả, mau mau chấm dứt.

Bắt đầu từ anh vậy. Anh quá thiện lương, không thể giúp tôi giết thêm nhiều người. Càng không muốn nhìn anh che chở trước mặt bọn họ, mong tôi sẽ nương tay.

Ít nhất, hy vọng tôi trong mắt anh,chưa phải là kẻ máu tươi đầy người.

Dịch Khiêm giấu gậy chích điện sau lưng,kiên quyết đẩy cửa phòng ra. Hắn cho rằng chú Chí Sĩ còn đang loay hoay trong bếp, cho nên cơ hồ không chớp mắt đi qua phòng chú Chí Sĩ. Chính là tính cảnh giác cao độ giúp hắn dùng dư quang nhìn thoáng qua hai vệt màu trắng.

…Có hai phong thư trước cửa phòng Chí Sĩ?

Một bức ghi “Thực xin lỗi”, một bức viết “Gửi Dịch Khiêm”. Kia cũng không hẳn là phòng thư, mà dùng trang giấy bình thường được gấp lại, bên trong tựa hồ còn bao cái gì đó.

Dịch Khiêm hồ nghi nhìn quanh bốn phía,không phát hiện bất cứ dị thường nào, lúc này mới cẩn thận cúi người xuống xem.

Đầu tiên, chính là lá thư “Thực xin lỗi”. Lúc này mới phát hiện,bên ngoài không phải giấy trắng bình thường, mà là giấy vụn có chữ. Bên trong cũng bị vò đến nhàu nát.

Hắn mở nó ra,nhanh chóng đọc, nhưng còn chưa xem xong, liền nâng mắt lên, khiếp sợ nhìn cửa phòng đóng chặt.

Một lát sau, hắn cố gắng trấn tĩnh,xếp tờ giấy ngay ngắn, nhét vào bao thư bằng giấy vụn. Sau đó nhặt lên phong thư “Gửi Dịch Khiêm”.

Lúc này đây, hắn không mở ra,mà siết chặt lá thư trong tay,trầm mặc trở về phòng mình.

Cho dù không xem đến, cũng cảm nhận được. Bên trong không phải là một tờ giấy nhàu nát khác,  thay vào đó là một con dao.

Dao ăn bén nhọn trong phòng bếp dưới lầu.

Trở về phòng của mình,hắn lập tức khóa cửa lại. Yếu ớt tựa lưng lên cửa, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi,cơ hồ hoàn toàn thoát lực.

Hắn nhắm mắt lại,cười khổ, phát ra tiếng thở dài nỉ non.

_Ngu ngốc…

Trên hành lang, trước cửa phòng “quyển sách” bỗng xuất hiện một chấm tròn màu đen. Điểm đen này nhanh chóng mở rộng, từ từ lộ ra cái miệng đen ngòm sâu không thấy đáy.

Chấm tròn đang dùng tốc độ đáng sợ cắn nuốt cửa phòng. Cơ hồ trong nháy mắt,chấm tròn hắc ám biến mất không thấy,thay vào đó, là giấy dán tường đỏ thẫm hệt như xung quanh.

Cửa phòng tiêu thất.

Trên mặt đất chỉ còn lại một phong thư cô độc.

Nơi nhà ăn lầu một, bóng đèn hình cầu tối sầm xuống. Cả ngôi nhà khẽ lắc mình rung động,  sau đó khôi phục yên tĩnh.

_”…!” Trong bóng tối, một đôi mắt đột nhiên mở ra.

Đôi môi run rẩy, cái lưỡi nhỏ cứng ngắt, dùng thanh âm không dám tin cùng hạnh phúc, nhẹ nhàng hô lên một tiếng —-
Bình Luận (0)
Comment