Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 72

Editor: nhuandong

Beta: tiểu an nhi

Noãn Noãn sững sờ, ngước mắt kinh ngạc nhìn Long Khê, nhìn ánh mắt van xin cùng kiên định của hắn.

Người trong tửu lâu đều nhìn về phía hai người bọn họ, hai đại nam nhân xinh đẹp kỳ cục ôm nhau…

Tiếng bàn luận xung quanh nhanh chóng khiến Noãn Noãn hoàn hồn, nàng muốn thoát khỏi lồng ngực của Long Khê, nhưng Long Khê lại ôm chặt nàng không buông.

Long Khê kiêu ngạo, cũng đặc biệt trời sinh con cưng luôn đi đường phẳng, phụ thân của hắn luôn trải con đường tốt nhất cho hắn, hắn chưa từng khát vọng có một người như vậy. Hắn sẽ không để cho Noãn Noãn rời đi, sẽ không!

“Long Khê, buông ta ra!”  Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Kim Ưng vì ta mà bị bắt, ta không thể để mặc kệ ngồi coi được!”

Long Khê ôm nàng thật chặt, nổi giận: “Nói láo, nàng nói láo, không phải bởi vì lương cắn rứt mà nàng mới đi tìm Kim Ưng, chỉ bởi vì nàng không quên được hắn thôi!”

Noãn Noãn chợt ngước mắt nhìn Long Khê, cặp mắt đỏ rực phát ra hồng quang yêu dị, da thịt như ngọc nổi lên gân xanh. Noãn Noãn lập tức sửng sốt, nàng chưa từng gặp qua Long Khê như vậy. Long Khê tà mị, Long Khê hồn nhiên, giờ phút này toàn bộ biến thành gương mặt Long Khê tức giận. Không nghĩ tới, Long Khê cũng có một mặt kinh người như vậy.

“Chúng ta không cần nói ở đây!” Nhìn đám người xem chuyện vui xung quanh, Noãn Noãn lôi kéo Long Khê ra khỏi tửu lâu, nhảy lên nóc nhà đối diện.

Long Khê vẫn nhìn chằm chằm vào Noãn Noãn không hề chớp mắt, mặc cho nàng lôi kéo hắn ngồi trên nóc nhà.

“Long Khê…” Noãn Noãn thử bình phục tâm tình, đang muốn mở miệng, chợt bị Long Khê kéo tới gần, hồng quang nóng như lửa, khiến Noãn Noãn không kiềm hãm được lui bước.

Long Khê dùng tay có lực, hắn hung hăng nâng chặt lấy mặt Noãn Noãn, hung mãnh loạng quạng hôn xuống, hung hăng gặm đôi môi nàng!

“Ưm!” Noãn Noãn bị đau kêu rên, mùi máu tươi chân thật khiến nàng cảm nhận được nụ hôn của Long Khê, mang theo sự cố chấp đặc hữu, cũng có cực đoan, không thuần thục liếm láp môi của nàng, rồi trong nháy mắt hung hăng cắn lên, sau đó tìm được cơ hội, cái lưỡi hồng nhuận mạnh mẽ xông vào miệng nàng, vụng về mà không lưu loát khuấy đều, mút nước miếng nàng, cậy mạnh xông vào.

Noãn Noãn rút lui, không có biện pháp, đột nhiên hung hăng cắn lên môi của hắn. 

Long Khê chợt đẩy nàng ra, lấy tay cản trở đôi môi màu tím nhạt, trong mắt đều là sự uất ức.

Noãn Noãn cũng nhân cơ hội lấy hơi, nhìn dáng vẻ uất ức của hắn có chút không nhẫn tâm, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, nhưng mà ta phải đi!”

Mấy ngày nay tiêu dao vui vẻ là sự phóng túng lớn nhất của Noãn Noãn. Nếu tiếp tục như vậy nữa, Noãn Noãn sợ mình sẽ hãm sâu vào trong đó, cũng sợ càng khó thoát khỏi Long Khê hơn.

Long Khê buông tay, đôi môi màu tím nhạt xinh đẹp, hồng mâu cực kỳ mê người.

Noãn Noãn đứng dậy, chậm rãi rời đi.

Sau lưng, trên mặt Long Khê có một tia kỳ quái.

Sau một canh giờ, Noãn Noãn cưỡi một con ngựa, lên đường tới Đô thành. Tuyết lại rơi xuống lả tả, thời tiết hình như cũng lạnh hơn. Toàn thân Noãn Noãn đều được bao bọc bởi áo khoác lông cáo, chỉ lộ ra đôi mắt.

Mấy lần ngoái lại nhìn, xác định Long Khê không đuổi theo, Noãn Noãn vui mừng nhưng đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Lấy hiểu biết của nàng, Long Khê tuyệt đối không phải là người dễ dàng buông tha như vậy, tại sao lại không đuổi theo? Nghĩ đến đây, Noãn Noãn lại không nhịn được cười khúc khích, Long Khê không theo tới, không phải là chuyện tốt sao, nàng đỡ phải khó xử!

Trên mặt tuyết trước mặt xuất hiện hai đồng tử hồng y, rõ ràng là hai khuôn mặt thiên chân vô tà người gặp người thích, vậy mà Noãn Noãn lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Sau khi biết được thân phận thực sự của hai tên đồng tử này, Noãn Noãn biết mình không phải là đối thủ của bọn họ. Phượng Phiên và Long Cẩm, tuyệt đỉnh cao thủ trên giang hồ, võ công chỉ dưới Thánh hoàng, có trên dưới trăm năm công lực. Một khi bọn họ ra tay thì có lẽ Noãn Noãn ngay cả một chiêu cũng không đỡ kịp.

Noãn Noãn nắm chặt ngón tay, lúc này trong móng tay nàng đều là độc phấn, luận võ công, nàng không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng bàn về độc thuật, Noãn Noãn không cho là thiên hạ có mấy người có thể là đối thủ của mình. 

“Ngươi nghĩ diễn lại trò cũ sao?” Phượng Phiên tiến lên một bước, cười lạnh nói. Mặt mũi ngây thơ, lại phát ra âm thanh trầm lãnh, càng khiến cho lòng người e sợ.

Noãn Noãn không lên tiếng, chỉ là âm thầm đề phòng, trong khi muốn tìm thời cơ hội phóng độc phấn trong tay ra, lại thấy hai đồng tử kia đạp đất bay lên, trong nháy mắt mất đi bóng dáng. Một tiếng cười nhẹ truyền đến, hai tia chớp từ hai bên đâm về phía Noãn Noãn, cực kỳ dị thường. Noãn Noãn sững sờ, né tránh không kịp, chỉ nhanh chóng bắn ra độc phấn.

Mặc dù biết là vô dụng, nhưng vẫn cảm thấy may mắn.

Huyệt vị quanh thân bị khống chế, Noãn Noãn sững người, nhìn hai tia chớp kia từ từ ngưng tụ thành người.

Phượng Phiên không việc gì, nhưng sắc mặt Long Cẩm lại xanh lét, triệu chứng này xem ra là đã trúng độc.

Một tiếng nguyền rủa khẽ bật ra từ trên khuôn mặt đáng yêu của Long Cẩm, đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng.

“Đại sự quan trọng hơn!” Phượng Phiên ngăn Long Cẩm đang giận giữ lại, xoay người hướng về phía Noãn Noãn: “Không muốn chết thì giao thuốc giải ra đây!”

Noãn Noãn lắc đầu một cái: “Giao thuốc giải ra còn chết nhanh hơn, ngươi cho rằng ta không biết sao?”

Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, đột nhiên vươn tay đánh về phía Noãn Noãn, Noãn Noãn lập tức mất đi ý thức.



Mở mắt ra, thứ đầu tiên cảm nhận được chính là cái gáy đau điếng, Noãn Noãn một tay vuốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn căn phòng hoa lệ xa lạ.

Điêu lan ngọc thế, xa hoa, không giống nhân gian, Noãn Noãn cảm thấy chỉ có thể dùng từ này mà giải thích. Dù là phòng sang trọng nhất trong hoàng cung vương triều Mộ Dung cũng không sánh bằng: cả căn phòng không hề có một chút gỗ vụn, tất cả đều dùng bằng ngọc thạch xây đắp mà thành. Khung cảnh trước mắt quả là chấn động lòng người, nhưng thôi, xem thế là đủ rồi.

Noãn Noãn sững sờ nhìn qua tất cả, nhanh chóng nhíu mày. Tất cả sự việc trước khi hôn mê dần dần xuất hiện, đột nhiên nàng nghĩ đến đây là địa phương nào, chẳng lẽ là…

“Tiểu thư, ngài đã tỉnh rồi?” Một giọng nói ôn nhu như hoàng oanh vang lên. Noãn Noãn ngước mắt nhìn, trước mặt là một vị tuyệt thế giai nhân, mặt mày ôn nhu, thật là nhã nhặn: “Ngài đã tỉnh là tốt rồi, nô tỳ phái người đi thông báo cho điện hạ!”

Nữ tử kia rất nhanh đi ra ngoài nói cái gì đó với thị nữ, thị nữ kia rời đi, nữ tử đó lại đi vào, “Long tiểu thư, nô tỳ gọi là Tri Họa, còn có một người nữa là Thính Cầm, là điện hạ đặc biệt sai đến hầu hạ tiểu thư!” Nữ tử tên Tri Họa vừa nói xong, chỉ thấy một tuyệt sắc nữ tử áo vàng đi vào, trên tay bưng một cái khay tinh xảo, đặt lên cái bàn trong suốt ở giữa phòng.

“Nô tỳ gọi là Thính Cầm, để nô tỳ hầu hạ tiểu thư rửa mặt thay quần áo!” Nữ tử kia cung kính hành lễ.

Noãn Noãn cau mày, quả nhiên nơi này là Hộ Long điện. Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, tiên cảnh nhân gian. Không trách được mấy trăm năm qua, nhiều người trong thiên hạ muốn tu luyện thành Kim Long thiên tử tới vậy. Phô trương như thế này thì có vô số người muốn trầm luân ở trong đây rồi.

Noãn Noãn đứng dậy nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của điện hạ các ngươi, nhưng hiện tại ta có chuyện quan trọng muốn làm, không thể ở lâu. Cáo từ!” Noãn Noãn vừa nói vừa thay quần áo, đi giày vào, muốn chạy ra ngoài.

Tri Họa cùng Thính Cầm liếc nhau một cái, rất nhanh, hai người lui ra.

Noãn Noãn đang cảm thấy kỳ quái thì một thân long văn hồng y xuất hiện ở trước cửa.

Tử kim quan, long văn hồng bào, tóc bạch kim phiêu dật, ngũ quan tuyệt mỹ, hai hàng lông mày nhăn chặt: “Nàng cứ như vậy không chờ đợi muốn rời khỏi?”

Noãn Noãn cau mày, trách hắn sai hai vị hộ pháp Phượng Phiên Long Cẩm dẫn nàng tới nơi này, làm chậm trễ thời gian. Vì vậy lạnh lùng nói: “Long Khê, ta đã nói rất rõ ràng, ta phải đi!”

Hai hàng lông mày của Long Khê đột nhiên giãn ra: “Được, ta thả nàng đi!”

Noãn Noãn sững sờ, hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi thả ta? Vậy tại sao …”

“Bắt nàng không phải là ý của ta, là ý của phụ hoàng!” Long Khê chậm rãi tiến lên, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ với Noãn Noãn, trăm hoa cũng không sánh kịp. Đôi tay như ngọc kia, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn: “Mặc dù ta không cam lòng để nàng rời đi, nhưng tuyệt đối sẽ không giam cầm tự do của nàng. Nếu nàng đã muốn thì cứ như vậy đi, nhưng nhớ kỹ một điều…” Đột nhiên hắn lôi kéo tay Noãn Noãn, đặt ở trong ngực của mình, ánh mắt ẩn tình nói: “Nàng nhớ kỹ, phải quay lại đó. Nếu nàng không trở lại, ta sẽ đi tìm nàng. Đến lúc đó bị ta bắt được, thì cả đời này nàng cũng không thoát khỏi ta đâu!”

Noãn Noãn ngẩn ra, đối mặt với sự uy hiếp ngọt ngào của Long Khê, á khẩu không nói được nên lời. Nàng cũng không phải là người của hắn, cũng không đồng ý với hắn cái gì, chỉ là bạn chơi lúc nhàm chán, tại sao… Tâm, lại xúc động bởi vì Long Khê nghiêm túc cùng cố chấp. Thay vì để hắn hãm sâu, không bằng…

Noãn Noãn chậm rãi thu hồi tay của mình, ngước mắt chăm chú nhìn Long Khê: “Long Khê, chúng ta không có bất kỳ quan hệ…”

Noãn Noãn còn chưa nói hết, đã bị hôn môi thật mạnh. Lần này rất dễ nhận thấy kỹ thuật hôn môi của Long Khê đã có tiến bộ, không lung tung cắn nuốt như lần trước, rất nhanh ngậm vào môi của nàng, cùng dây dưa.
Bình Luận (0)
Comment