Độc Lộ

Chương 109


Rừng cây rậm rạp, cành lá rung rinh như có cơn gió nhẹ thổi tới, một bóng trắng đột ngột lao vụt qua, vừa đáp xuống đất, lập tức lao vào rừng cây phía trước.
- Đứng lại!
Một thanh âm lảnh lót vang lên, theo đó là cây rừng lay động, một đám người bằng một tốc độ cao nhất đang chạy tới.

Tất cả đều là nam thanh nữ tú trẻ tuổi, tổng cộng có sáu nam và một nữ, trong đó người thiếu nữ chỉ chừng mười lăm, trên người vận phục sức vô cùng sang trọng, toàn thân toát ra vẻ cao quý từ tận xương tủy.
Nàng ta dẫn đầu trong đám người, vừa đến lập tức muốn xông vào rừng rậm trước mặt, nhưng rất nhanh bị một cánh tay cản lại.

Người thiếu nữ nhíu mày, tỏ ý không vui hỏi:
- Tiểu Sơn, ngươi làm gì vậy?
Thiếu niên được gọi là Tiểu Sơn không đáp lời mà nhìn về phía rừng rậm phía trước, đôi mắt tập trung vào làn sương mù đỏ như máu lởn vởn quanh những tán cây, gương mặt dần trở nên trầm trọng.
- Tiểu Sơn, ngươi sao vậy?
- Tiểu công chúa, người nhìn những làn huyết vụ phía trước, nếu ta không nhầm thì đó chính là Yêu Huyết Vụ!
- Yêu Huyết Vụ?
Thiếu nữ được gọi là tiểu công chúa này có vẻ chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ, nhưng mấy thanh thiếu niên đi cùng thì giật mình hoảng hốt.
- Yêu Huyết Vụ? Chẳng phải chỉ có trong Thập Vạn Đại Sơn hay sao?

- Đúng vậy, Yêu Huyết Vụ là thứ vốn chỉ có trong Thập Vạn Đại Sơn, có khả năng cắn nuốt linh lực lẫn huyết nhục, chỉ cần dính vào một ít cũng đủ để tử vong! Con Bạch Hồ kia e rằng lành ít dữ nhiều rồi!
- Không...không thể nào, để ta vào cứu nó!
Tiểu công chúa dường như không muốn tin, lao về phía khu rừng tràn ngập huyết vụ trước mặt, nhưng thiếu niên Tiểu Sơn nào để nàng toại nguyện, lập tức chặn ngang, nói:
- Tiểu công chúa, dùng linh lực tuy có thể tạm thời ngăn chặn Yêu Huyết Vụ, nhưng rất hao tổn, khó mà duy trì được lâu.

Đến khi linh lực cạn kiệt mà chưa thoát ra được thì kết cục sẽ rất thảm khốc!
- Nhưng Tiểu Bạch của ta...
Tiểu công chúa dường như đã tưởng tượng ra thảm cảnh thê lương của con Bạch Hồ, nước mắt cờ hồ chỉ chực trào ra.
Thế nhưng đúng vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, thì từ trong rừng rậm, một người thiếu niên trẻ tuổi rẽ làn huyết vụ bước ra, tay trái còn nắm đuôi một con hồ ly lông trắng như tuyết.
- Tiểu Bạch của ta!
Tiểu công chúa muốn lao tới đón Bạch Hồ, nhưng tiếp tục bị thiếu niên Tiểu Sơn ngăn lại.

Nàng tuy trẻ người non dạ nhưng cũng biết mình thất thố, liền nhìn về phía gã thiếu niên đang nắm đuôi Bạch Hồ nói:
- Trả Tiểu Bạch lại cho ta!
Gã thiếu niên chính là Việt.


Hắn vừa mới chạy khỏi đám dây leo, thoát khỏi khu rừng rậm tràn ngập sương mù máu này, nào ngờ gặp phải đám người này, đâu hiểu chuyện gì xảy ra, có chút không hiểu giơ con Bạch Hồ trong tay lên hỏi:
- Con hồ ly này là sủng vật của ngươi?
Con Bạch Hồ bị nắm đuôi quăng quật thì rất khó chịu, không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi bàn tay kẻ thủ ác, hai mắt ngập nước trần đầy đáng thương nhìn về phía người thiếu nữ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trái tim thiếu nữ sao có thể chịu đựng được, lập tức lên tiếng:
- Không phải sủng vật của ta, nhưng bọn ta đã đuổi bắt nó cả ngày trời! Mau trả lại cho ta!
- Hắc hắc...Ngươi đuổi bắt nó cả ngày thì nó nghiễm nhiên là của ngươi chắc! Tốt nhất các ngươi mau tránh ra, bản thiếu gia còn phải tìm chỗ nấu nướng, không có thời gian đôi co!
- Nấu...nấu nướng? Ngươi...ngươi định...
Việt giơ con Bạch Hồ lên khẽ lắc lắc, khóe miệng nhếch lên nói:
- Thịt hồ ly chắc rất ngon đây!
- Ngươi...
Lời vừa nói ra, lập tức khiến tiếu công chúa thiếu chút nữa thì ngất xỉu, còn con tiểu hồ ly lông trắng như tuyết thì sợ hãi liên tục kêu, dường như hiểu được tiếng người, so với nhân loại thì còn nhân tính hơn.
- Vị bằng hữu này, không biết có thể nhường thứ yêu thích?
Tiểu Sơn chắp tay hỏi, thái độ vô cùng hòa nhã, hắn không nhìn ra tu vi của đối phương, nhưng có thể an toàn từ trong Yêu Huyết vụ đi ra, chứng tỏ thực lực không tầm thường.

Hắn suy nghĩ có thể nói là rất chu đáo, nhưng đám thanh thiếu niên đi cùng thì không được như vậy.


Một gã lên tiếng quát:
- Cần gì phải lịch sự như vậy! Tiểu tử, không muốn chết thì mau giao Tiểu Bạch Hồ ra đây!
Việt cười khẩy, hắn đã nhìn ra tu vi của đám người này, có vài tên Linh Phách cảnh, nhưng chỉ là Linh Phách sơ kỳ mà thôi, vậy mà dám lên giọng quát mắng hắn, thật không biết trời cao đất dày là gì.
Hắn đạt đến trình tự thứ tư, lại ngưng luyện thành công Thiên Ma Văn, hiện giờ tràn ngập tự tin, hoàn toàn có thể hạ gục đám người này, mỗi người trong một nốt nhạc, sáu người thì chỉ cần sáu nốt nhạc vang lên, mọi thứ đã xong xuôi.
Cảm nhận được hàm ý khinh miệt trên nụ cười của Việt, gã thanh niên kia trong lòng nảy sinh một cỗ lửa giận ngút trời, chỉ tay nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Ta là người của Đế đô Thiết gia, Đường ca của ta chính là thiên tài bài danh thứ mười lăm trên Nam Phong bảng, Quỷ Trảo Thiết Hổ.

Thế nào, khiếp sợ chưa? Nếu...
- Dừng lại!
Việt giơ tay lên đánh gãy lời của gã thanh niên, mặt tỏ ra vô cùng ngán ngẩm, những kẻ vô dụng thường hay lôi gia đình ra làm bình phong, dù là ở thế giới nào thì cũng tồn tại.
- Ý ngươi là nếu không muốn đắc tội với Đế đô Thiết gia, ta sẽ phải ra tay giết chết tất cả sáu, à không, bảy người các ngươi?
Chậm rãi vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt Việt trở lên rét lạnh, tỏa ra hàn khí xuyên qua không gian xâm nhập vào tận tâm can người đồi diện, khiến tất cả đều phải cảm thấy rùng mình.

Con tiểu hồ ly ở gần hắn nhất, hiển nhiên cảm nhận được sát khí rõ ràng nhất, lập tức im thin thít, không còn dám giãy dụa nữa.
- Muốn chết!
Gã thanh niên hét lên một tiếng xua đi cơn lạnh lẽo đang bao phủ tâm thần, muốn xông tới làm thịt tên ngạo mạn trước mắt, thế nhưng vừa định động thân thì đã bị một kẻ đã ôm lấy, dùng sức ghì chặt không cho hắn tiến lên nửa bước.


Ngoảnh đầu nhìn sang, hóa ra người ra tay chính là thiếu niên tên Tiểu Sơn.
- Tiểu Sơn, ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra để ta giết tên ngạo mạn này!
- Yên lặng đi!
Tiểu Sơn quát lớn một tiếng khiến gã thanh niên giật mình ngơ ngác, sau đó quay sang Việt ôm quyền nói:
- Bằng hữu, huynh đệ của ta không biết ăn nói, tội thất lễ mong bỏ qua cho! Không làm phiền ngươi nữa! Cáo từ!
Nói xong hắn xoay người kéo đám bạn đi, bất chấp sự giãy dụa của tiểu công chúa.

Người thiếu nữ trước khi đi còn cố ngoảnh lại nhìn về phía con tiểu hồ ly đang im thin thít trong tay gã thiếu niên, ánh mắt ngập nước tràn đầy tiếc nuối.
Phản ứng của đối phương khiến Việt cảm thấy bất ngờ, đám người này rõ ràng đều xuất thân quý tộc, mắt đặt cao hơn đầu, lại còn cái cô nàng tiểu công chúa kia, hiển nhiên là người trong Hoàng thất, vậy mà lại nhún nhường trước sự kiêu ngạo của hắn.
Khẽ lắc đầu, hắn cũng không muốn nghĩ nhiều tới những kẻ không liên quan đến mình, ném con hồ ly xuống đất, nói:
- May cho ngươi hôm nay gặp phải bản thiếu gia! Nhìn ngươi không đủ nhét kẽ răng ta, thôi biến đi cho khuất mắt!
Con hồ ly thấy gã nhân loại vừa rồi còn dõng dạc tuyên bố muốn làm thịt mình, vậy mà giờ lại chịu thả đi, không khỏi ngạc nhiên nhìn vài lần.

Thấy ánh mắt đầy nhân tính của nó, Việt cười khẩy:
- Tại sao ta không đưa ngươi cho đám người kia? Cuộc sống chim lồng cá chậu, đâu phải thứ mà ngươi mong muốn! Tự do, ta cũng rất thích tự do!
Việt cũng không quan tâm con vật nhỏ có hiểu mình nói gì không, tung chân đá một viên sỏi bay rất xa, rồi thảnh thơi bước đi.
Nhìn theo bóng dáng ung dung của gã nhân loại, con tiểu hồ ly trong đầu chỉ còn vang vọng mấy câu vừa rồi..

Bình Luận (0)
Comment