Độc Lộ

Chương 127


Phần Thiên Thành, là một trong những trọng thành ở phía Đông của Thiên Nam Đế Quốc, mang phong cách kiến trúc quần thể đặc sắc của vùng sa mạc.
Xuất hiện trong tầm mắt của Việt là từng hàng phòng ốc với kiến trúc độc đáo, hình dáng cổ quái, điểm đặc biệt là tất cả dường như đều được làm từ đất, khiến cho chúng đều toát lên sự hoang sơ khắc nghiệt của vùng sa mạc.
Trên phố, người đi lại rất đông, phần lớn là cư dân định cư lâu năm ở quanh Phần Thiên Thành, ngoài ra còn có những nhóm người tụ tập lại, trên người tản mác ra sát khí, rõ ràng đều là dong binh lão luyện, xâm nhập hiểm địa thường xuyên như ăn cơm.
Nhìn các cửa hàng trên dãy phố dài, trong đó những cửa hàng lớn chiếm giữ những vị trí vô cùng nổi bật, những tấm biển được sơn son thiếp vàng nhưng lại hoàn toàn ăn giơ với lối kiến trúc vùng đại mạc.
Thiên Nam Thương Các.
Phong Vũ Thương Các.
Đông Bá Thương Các.
Vạn Yêu Thương Các.
Một cái tên quen thuộc đập vào mắt của Việt, một Thương hội lớn nhất với các phân bộ trải dài khắp Nam Phong Vực, dù là Hoàng thất Tứ đại Đế quốc cũng không dễ dàng đắc tội.
Không suy nghĩ nhiều, Việt nhanh chóng tiến tới Vạn Yêu Thương Các.
Vừa thấy khách bước vào khu đại sảnh rộng lớn, một nữ nhân viên xinh đẹp lập tức đon đả tiến đến đón tiếp.
- Chào mừng khách quan đến với Vạn Yêu Thương Hội!
Đây là một nữ tử tương đối xinh đẹp, thân hình đẫy đà với những đường cong chết người, khiến Việt không ngần ngại quét ánh mắt của mình qua lại liên tục trên cơ thể căng tràn sức sống của nữ tử.


Nữ nhân viên tuy rất tức giận nhưng không tỏ ra ngoài, để đối phương nhìn nhiều vài lần mà vui vẻ mua nhiều thêm vài món đồ đắt tiền thì nàng chịu chút thiệt thòi này cũng chẳng sao.
Chỉ có điều ánh mắt đối phương liên tục chu du trên cơ thể, mỗi lần quét tới đâu là khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy tới đó, như có bàn tay ai đó đang sờ soạng mình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ khiến nàng thất thố, vì vậy vội vã cung kính hỏi:
- Khách quan, ngài muốn mua gì?
Việt cũng chỉ muốn trêu chọc nàng ta chút thôi, vì vậy hài lòng thu hồi ánh mắt của mình, chậm rãi nói:
- Ta muốn mua những thứ cần thiết để tiến vào Phần Thiên Mạc!
- Phần Thiên Mạc? Khách quan muốn tiến vào Phần Thiên Mạc?
Nữ nhân viên ngạc nhiên nhìn vị khách trẻ tuổi, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt "ta không vào Phần Thiên Mạc thì đến tòa thành này làm gì", liền nhanh chóng giải thích:
- Khách quan có lẽ không biết, mỗi năm Phần Thiên Mạc đều có một khoảng thời gian bạo động, yêu thú bên trong tụ tập với số lượng lớn liệp sát tu giả nhân loại, thậm chí xuất hiện một số chủng loài bài danh trước ngũ thập!
- Ngươi muốn nói bây giờ đang là thời gian bạo động của yêu thú?
- Đúng vậy, đây là thời điểm địa ngục đối với các mạo hiểm đoàn, nhưng cũng có thể coi là thiên đường, vì có thể săn giết những loại yêu thú hiếm bán được giá rất cao.

Tuy nhiên không có viên mãn giả đi cùng, tiến vào thuần túy là tìm chết!
Nói xong câu cuối, nàng chuyển ánh mắt đi, ý tứ đã rất rõ ràng, ngươi tu vi đến mức nào, vào đó không phải là tìm chết sao?
Trong mắt nàng, đối phương mặt non choẹt như vậy, tu vi cao đến mức nào cũng không thể là viên mãn giả, bởi chỉ có thiên tài trên Nam Phong Bảng mới đạt tới đẳng cấp như vậy.

Mà thiên tài trên Nam Phong bảng lúc này đều bế quan tăng cường thực lực chuẩn bị cho Thiên Nguyệt chiến, đâu rảnh mà tiến vào hiểm địa lịch lãm kiếm tài nguyên.

Việt cười thầm trong lòng, Linh Nhãn của hắn mặc dù chưa viên mãn, nhưng thực lực bây giờ đã không kém viên mãn giả, có gì phải ngần ngại chứ, chỉ là nàng ta có lòng tốt nhắc nhở, hắn cũng không việc gì phải thể hiện, liền nói:
- Đa tạ! Vậy muốn tiến vào Phần Thiên Mạc cần những gì?
Thấy đối phương có vẻ như không để lời của mình vào tai, nữ tử khẽ lắc đầu, đúng là tuổi trẻ khí thịnh.

Nàng đã gặp không ít thiếu niên tự cho mình tài cao mắt hướng lên trời, mang theo cao ngạo cùng một bầu nhiệt huyết tiến vào Phần Thiên Mạc mùa yêu thú bạo động, nhưng rồi chẳng bao giờ trở ra nữa.
- Muốn qua lại trong Phần Thiên Mạc, đầu tiên cần nhắc đến là bản đồ, nếu không rất dễ mất phương hướng, lạc vào những khu vực nguy hiểm!
- Thứ hai, là lều trại.


Nếu di chuyển trong núi rừng, khi đêm xuống chỉ cần treo lên một cây to là có thể ngủ đến sáng, còn trong sa mạc thì khác, vì vậy phải cần đến lều trại.

Hơn nữa bên trong Phần Thiên Mạc vô cùng đặc biệt, dải cát vàng có thể hấp thu linh lực tu giả, không ai muốn ngủ đêm sáng dậy thấy tiêu hao phân nửa linh lực.

Chiếc lều được làm từ tơ của Ly Băng Tằm, có thể ngăn được ảnh hưởng của Phần Thiên Mạc!
- Chính là Địa bảng bài danh chín mươi chín Ly Băng Tằm?
- Đúng vậy! Tơ của Ly Băng Tằm trưởng thành dù là Cực phẩm linh binh cũng chém không đứt! Đương nhiên, không phải toàn bộ chiếc lều đều làm từ Ly Băng tơ, chỉ có một số phần được làm từ Ly Băng tơ mà thôi!
Việt nghe vậy thì gật đầu hiểu ra, lúc đầu nghe đến hắn cũng hơi hoảng, sợ hầu bao lại thâm thụt một khoảng lớn thì quá tội.

Nhưng sau đó nghĩ lại thì khả năng này không lớn.
Một món Cực phẩm linh binh loại tốt đã có giá dao động trên dưới một trăm vạn linh tệ, một bộ hộ y có thể chống lại Cực phẩm linh binh, giá cả đương nhiên phải đắt hơn nhiều.

Hai trăm vạn, thậm chí có thể hơn.
Một chiếc lều, diện tích so với một chiếc áo thì lớn hơn quá nhiều, như vậy thì giá cả nhảy lên tới mức nào? Một ức? Hay còn hơn thế? Với thân gia của hắn thì mua một chiếc lều xong cũng thương cân động cốt, huống chi là một Linh Phách giả thông thường.
- Cuối cùng, vật phẩm quan trọng nhất khi qua lại trong Phần Thiên Mạc, chính là giải dược! Đại mạc có thể coi là thiên đường của các loài độc hạt, chỉ có điều độc của chúng vẫn chưa phải kinh khủng nhất.

Thứ đáng sợ nhất chính là nhiệt độc!
- Nhiệt độc?

- Đúng vậy! Nhiệt độc ẩn chứa trong không khí, bất tri bất giác xâm nhập cơ thể tu giả, linh lực cũng không bức ra được, nếu không có giải dược thì sẽ chết dần chết mòn, cuối cùng trở thành một phần của đại mạc!
Tiếp đó, nữ nhân viên bắt đầu giới thiệu những vật phẩm, Việt không suy nghĩ quá nhiều mà mua những món đắt nhất.

Gì chứ linh tệ thì hắn không thiếu.
Mua bán xong xuôi, Việt rút một vạn linh tệ ra thưởng cho nữ nhân viên của Vạn Yêu Thương Hội, khiến nữ nhân này hoảng hốt lấy tay che miệng, không tin vào mắt mình.
- Khách quan, ngài...
- Ngươi cứ cầm đi, ta thưởng cho ngươi!
Nói đến đây, Việt đột nhiên rút ra mười vạn ljnh tệ, ghé sát gương mặt trắng trẻo của nàng ta, thấp giọng nói:
- Ngươi khá đẹp, ta rất có hứng thú! Nếu ngươi chiều ý ta, mười vạn này sẽ là của ngươi!
Đề nghị này khiến nữ nhân viên thoáng tức giận, nhưng nhanh chóng trở nên lưỡng lự, con số mười vạn quả thực quá mức có sức nặng.

Tu vi của nàng chỉ là Linh Luân sơ kỳ mà thôi, toàn bộ thân gia cũng chỉ có chừng đó, giờ đột nhiên có thêm mười vạn linh tệ, quả thực khó mà cưỡng.
Việt không quan tâm đến vẻ mặt lưỡng lự của nữ tử, khẽ quay đầu tiến về phía đại sảnh, chỉ có thanh âm non nớt truyền lại:
- Đi thôi!.

Bình Luận (0)
Comment