Độc Lộ

Chương 242


Chuyện đời vốn dĩ ẩn chứa những điều bất ngờ, quỹ tích mỗi người luôn tràn ngập biến số, dù ngay từ đầu đã lường được trước, nhưng đến khi chuyện xảy đến vẫn cảm thấy kinh nhiên, đó mới thật lý thú.
Chỉ cần là người thông minh đương nhiên sẽ nhận ra có người giở trò, nhưng sự tự tin vào thực lực bản thân, cộng thêm lợi ích ngay trước mắt, mọi thứ đột nhiên bị mờ đi, chôn giấy ở đâu đó trong não bộ.
- Ngươi chính là kẻ đứng sau màn?
Hắc Nham khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên ngưng trọng, bởi vì hắn cảm nhận được sự uy hiếp đến từ thanh niên áo đen này, nhưng không phải là uy hiếp đến từ cảnh giới.
- Tại hạ Thạch Thanh, đến từ Thạch Hóa...
Người thanh niên có gương mặt thô hào, thân thể cường tráng, ánh mắt sáng rực tràn ngập sự tự tin, định lên tiếng giới thiệu thì đột nhiên trước mắt hoa lên, một quyền như trời giáng đã đánh tới, vội vàng đưa tay lên.
Linh lực lập tức tràn ra, chỉ thấy cánh tay hắn hóa thành đá, không, nói đúng hơn linh lực bao phủ cánh tay hắn đã ngưng thành đá.

Bàn tay đá bắt lấy quyền đầu, không chút thua kém nhún nhường, thể hiện thực lực không tầm thường chút nào.
Thạch Thanh lúc này mới nhận ra người ra tay là ai, thật bất ngờ, không phải là Hắc Nham hay Lệ Hồng Trần, càng không phải là Lục Phương Phương, mà chỉ là một tên công tử ca mặt lạ hoặc được đám mỹ nữ tháp tùng.
- Tiểu tử muốn chết! Tam Xoa Chỉ!
Bàn tay nắm chặt lấy không buông, tay còn lại cũng biến thành đá, thân hình sấn sổ, ngón trỏ, ngón giữa và ngón nhẫn như một cây tam xoa kích không chút mềm lòng đâm tới, mục tiêu chính là hai mắt và mi tâm của đối phương.
- Giữ được sao?
Việt khẽ nở nụ cười, không né không tránh, lạnh lẽo nhìn tam xoa chỉ của đối phương tới cách mi tâm hắn chỉ vài xăng ti thì đột nhiên khựng lại, sau đó bật ngược về phía sau.
Phải mất chục trượng, Thạch Thanh mới có thể ổn định thân hình.


Hắn kinh hãi nhìn linh lực hóa đá bao quanh tay phải bị bào mòn, sau khi rút lui để lộ ra cánh tay với rất nhiều vết cắt không sắc.
Nếu như Thạch Thanh ngạc nhiên một thì mọi người ở đây ngạc nhiên mười.

Ai mà ngờ được một người nhã nhặn nhẹ nhàng lại đột nhiên khởi sự tấn công như vậy, đúng nghĩa theo kiểu là tập kích.
- Các vị, để mở ra tòa di tích mà kẻ này đã lợi dụng bao nhiêu sinh mạng, quả thực thiên địa khó dung, đáng bị tru diệt! Hơn nữa hắn chỉ có tu vi Tiêu Trưởng viên mãn, lại như thể ăn chắc, hiển nhiên đã có hậu chước! Chúng ta không chiếm lấy tiên cơ lẽ nào đợi rơi vào cục của hắn sao?
Một kích áp đảo, Việt không để ý cái nhìn soi mói của mọi người, vừa nói vừa tiếp tục sấn tới.
Ở nơi này đều là nhân vật cấp lĩnh đội, đầu óc hiển nhiên không phải tầm thường, lập tức động thân.
Ba vị Bình Hoành giả vây công một gã Tiêu Trường viên mãn, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết kết cục sẽ ra sao.

Việt lập tức lui về phía cửa điện đứng áp trận, đề phòng đối phương bỏ chạy.
Thạch Thanh hoàn toàn bị đè ra đánh không hề có sức hoàn thủ, toàn thân chấn động, máu không ngừng phun ra, một ngụm lại một ngụm, hệt như một chiếc máy phun tương ớt trong mấy nhà hàng gà rán.
Đã hai mấy xuân xanh nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải qua khuất nhục như vậy, chạy không chạy được, chống cự cũng không chống cự được, hoàn toàn là bị hành hạ.

Nhưng không phải trêu đùa đơn thuần, đối phương chỉ không hạ sát thủ mà thôi, còn đâu ra tay rất nặng, đòn nào thấm đòn đó, tiếng xương gãy vang như pháo trúc.
Đau đớn về thể chất, sỉ nhục về tinh thần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù hắn may mắn không chết thì ắt cũng tàn phế, ảnh hưởng đến căn cơ, tâm lý cũng sẽ hình thành bóng ma, vĩnh viễn không xoá nhoà.
- Đủ lắm rồi! Ngừng kết nối!
Thạch Thanh hét lớn, thanh âm khàn khàn của kẻ đang trọng thương nghe ghê rợn như tiếng gọi đến từ địa ngục.

Chỉ thấy trên trán của Thạch Thanh xuất hiện một dấu ấn mờ mờ, mặt đất đột nhiên truyền đến chấn động kịch liệt, cả toà đại điện như rung chuyển, khiến những ai đang đứng trên mặt đất đều phải chao đảo.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cuối của đại điện, chỉ thấy bức tượng đá lúc này đã không còn đặt tay lên tấm biển, hai tròng mắt tinh xảo phát ra ánh sáng nhợt nhạt rợn người khiến tim mọi người không tự chủ mà đập nhanh hơn.
Bắc giặc trước bắt vua, không cần biết là sẽ có chuyện gì xảy ra, ba vị Bình Hoành giả lập tức gia tăng sức ép, muốn giải quyết ngay kẻ chủ mưu chứ không chơi trò mèo vờn chuột nữa.
Thế nhưng áp lực như núi từ ba cường giả lại không khiến Thạch Thanh mảy may có chút lo sợ nào, bởi vì một áp lực còn khủng khiếp hơn đã tới sau lưng đối thủ của hắn.
Hắc Nham, Lệ Hồng Trần và Lục Phương Phương, ba vị thiên chi kiêu tử này hiển nhiên không dám đánh cược tương lai sáng lạn của mình, lập tức quay đầu lại, và họ đã không lựa chọn sai lầm.
Đôi mắt của bức tượng đá sáng rực, mang theo lực lượng vô biên giáng xuống, ba vị Bình Hoành sơ kỳ tung hoành ngang dọc trong giới thanh niên vậy mà không chống cự nổi, lần lượt bị đánh bay ngược về sau, miệng còn để lại một búng máu tươi đẹp.
- Thời gian không đủ, nhưng chiến lực Bình Hoành hậu kỳ cũng đủ để làm gỏi các ngươi rồi!
Thạch tượng nặng nề hạ th@n xuống bên cạnh một kẻ đang điên cuồng cười lớn, chính là Thạch Thanh.

Hắn vung tay lên, ấn pháp thay đổi, đột nhiên giữa trán bức thạch tượng hiện ra một hoa văn nhàn nhạt.

Thạch tượng vừa mới hạ th@n còn chưa kịp ấm chỗ đã lại động, thân thể to lớn mang đến áp lực vô song, mỗi bước chân của nó khiến cả tòa cung điện cũng rung chuyển, mục tiêu của nó hiển nhiên là ba kẻ mạnh nhất.
Tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực tăng lên theo từng bước chân của thạch tượng, đặc biệt là ba người Hắc Nham, hơn ai hết cảm ứng rõ sức mạnh lớn lao của nó, tuy không đạt tới vô địch Bước thứ hai, nhưng quả thật là mạnh hơn bọn họ quá nhiều.
Cảnh tượng tiếp theo có lẽ không cần phải kể, ba vị thanh niên thiên tài, đầu lĩnh của ba Ngũ phẩm thế lực, tu vi đã đạt đến trình tự cuối cùng của Bước thứ hai, vậy mà hoàn toàn bị đè ra đánh.
Tình cảnh của Lục Phương Phương còn đỡ, còn Hắc Nham và Lệ Hồng Trần thì quá thảm, toàn thân tắm trong máu, đặc biệt là Hắc Nham - kẻ ban nãy ra tay nặng nhất với Thạch Thanh.
- Thế nào? Không phải ban nãy các ngươi rất phong quang sao? Cao cao tại thượng phán xử lão tử, giờ các ngươi cảm thấy thế nào?

Họ Thạch cười lớn, cười một cách điên cuồng, ánh mắt tràn ngập sự thỏa mãn giống như tâm lý của một kẻ biến thái vừa chiếm đoạt được “mục tiêu”.
Cũng hoàn toàn có thể thông cảm cho hắn, một vị thanh niên thiên tài, hơn nữa trí tuệ cũng không phải dạng vừa, chắc chắn luôn luôn được sư trưởng o bế, đồng môn trọng vọng, nếu như hôm nay không thể giải tỏa thì chắc chắn sẽ trở thành bóng ma tâm lý cản trở tương lai của hắn.
“Bắt giặc trước bắt vua”, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng thực hiện thì không dễ chút nào.
Trước giờ vẫn nghe cao thủ có thể xông vào giữa chốn vạn quân lấy đầu tướng địch dễ như trở bàn tay, tại nơi này không có thiên quân vạn mã, lại có tới ba vị tu giả không khác gì thần tiên trong mắt người phàm, nhưng vẫn không thể nào vượt qua "bức tường đá" này.
"Cứ thế này không ổn, phải liều thôi!"
Hắc Nham liếc mắt về phía Lệ Hồng Trần và Lục Phương Phương, hai người hiểu ý, đồng loạt sử ra công kích cực mạnh đánh tới thạch tượng, mục tiêu hết sức rõ ràng.
Chỉ có điều mưu đồ đơn giản như vậy hiển nhiên khó thành, Hắc Nham chỉ mới động thân, thạch tượng đã hoàn toàn bỏ qua công kích của hai người, xông tới giáng một quyền nặng nề.
- Chấn Nhạc Thuẫn!
Hắc Nham song thủ bắt chéo trước ngực, một tấm lá chắn làm từ nham thạch đen nhánh hình lục giác thô ráp xuất hiện chặn lấy một quyền mang theo lực lượng khai thiên phá địa.
Cản được sao? Đương nhiên là không!
Dù đã sử dụng cả bản mệnh linh binh nhưng toàn thân Hắc Nham vẫn bị chấn động bắn ngược về sau, mắt mũi miệng tràn ra các tia máu, thế nhưng khóe miệng của hắn không ngờ lại nở nụ cười gằn.
Tốc độ không những không giảm mà còn tăng, chỉ trong chốc lát đã tới gần Thạch Thanh, hiển nhiên mục đích của Hắc Nham thủy chung vẫn luôn là kẻ giật dây này, một kế mượn đường diệt Quách xem ra đã thành công mỹ mãn.
Khí tràng của một vị Bình Hoành giả bùng lên mạnh mẽ, nuốt trọn lấy mục tiêu, khoá chặt mọi đường né tránh của Thạch Thanh.

Cân bằng đồng nghĩa với sự ổn định, nhưng nó cũng có thể trở thành lồng giam trói buộc sinh vật.
Đối diện với áp lực khổng lồ đến thế, vậy mà Thạch Thanh lại không tỏ ra nao núng, cũng không có chút dáng vẻ nào là né tránh hay phòng ngự.

Không lẽ sợ đến mức choáng váng đầu óc?
Hắc Nham thầm hô không ổn, cưỡng chế thân hình xoay người lại, đương nhiên không phải vì nụ cười đầy nguy hiểm của Thạch Thanh, mà bởi vì hắn đã cảm nhận được áp lực khổng lồ phía sau lưng.
Thạch tượng cực kỳ nặng nề nhưng tốc độ thì nhanh đến mức kinh hãi, phát sau mà tới trước, trọng quyền giáng xuống.


Lại là một quyền trực diện, nhưng tình thế đã thay đổi.

Lần này, Hắc Nham hoàn toàn bị động, không kịp chuẩn bị mười phần lực lượng đón đỡ.
Thanh âm trầm trọng vang lên, sự va chạm của lực lượng khiến cả tòa cổ điện chấn động, đâu đó nghe thấy tiếng kêu khẽ của Hắc Nham, thậm chí còn nghe loáng thoáng tiếng xương gãy.
Tình trạng lúc này của Hắc Nham cực kỳ thảm, như một con diều đứt dây chấp chới trong gió, nhưng báo táp mưa sa còn chưa dừng lại, có một bóng người đã sấn tới đón lấy hắn.

Trong hai tròng mắt đã nhuộm đỏ, có thể bóng dáng lờ mờ của người thanh niên họ Thạch.
Nếu như xếp danh sách những kẻ mà Thạch Thanh hận nhất, Hắc Nham hoàn toàn có thể chen chân vào top đầu, thậm chí đạt tới Bảng nhãn.

Ban nãy chính tên lực sĩ đến từ Bách Nhạc quốc này ra tay nặng nhất, để lại cơ thể Thạch Thanh những vết thương sâu nhất, mang cho hắn sự uất hận nhất.
Thạch Thanh nở nụ cười điên cuồng, tự tay hủy diệt kẻ thù, cảm giác này mới đê mê làm sao.

Hắn có thể bù đắp thiếu xót trong lòng, không lo lắng bị tâm ma kéo chân trên con đường tu hành sau này.
Vào thời khắc quyết định như vậy, mục đích chuẩn bị đạt được, thì nụ cười điên cuồng đột nhiên cứng lại.

Một bóng người chặn phía trước Hắc Nham, một gương mặt cũng mới gặp hôm nay nhưng đã khắc sâu trong đầu Thạch Thanh, cũng chính là kẻ mà hắn hận nhất.
Trớ trêu thay, vào lúc Thạch Thanh chuẩn bị hủy diệt người đứng thứ hai trong danh sách những kẻ hắn hận nhất, thì tên Trạng nguyên xuất hiện đâm ngang một gậy phá vỡ mộng tưởng của hắn..


Bình Luận (0)
Comment