Độc Lộ

Chương 55


Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Việt dừng đũa nhìn ra.
Chỉ thấy tên tiểu nhị ban nãy bước vào, xoa xoa tay, khép nép nói:
- Vị thiếu gia này, hi vọng ngài nhường phòng bao cho một vị khách bên ngoài, về phần đồ ăn đã dùng lúc nãy coi như miễn phí!
- Miễn phí? Tưởng bản thiếu gia không có tiền trả hay sao?
Việt ngoài mặt thản nhiên mà trong lòng cười lạnh không thôi.

Lúc trước vào đây có lẽ hắn còn xót tiền, chứ sau sự kiện Phiêu Hồng viện hắn đang rất rủng rỉnh, đừng nói là một bữa, có mười bữa hai mươi bữa như này hắn cũng dư sức trả.
- Vẫn chưa được hay sao hả chưởng quầy?
Có tiếng quát từ xa vọng đến, tiếng bước chân hấp tấp vang lên, bước vào là vị chưởng quầy trung niên.
- Vị thiếu gia này, thực sự xin lỗi, gian phòng này sớm có người đặt, hai người hay là đi sang tửu lầu khác!
Vị chưởng quầy không ngờ lại là một gã Linh Động cảnh, mặc dù chỉ là sơ kỳ nhưng từ đó có thể thấy Thiên Yêu đại tửu lâu này không tầm thường.
Nhìn thấy tu vi của trung niên chưởng quầy, Việt không có gì phải e ngại, lập tức đập đôi đũa xuống bàn lạnh giọng:
- Bắt nạt bản thiếu là người từ nơi khác đến hả, hôm nay bản thiếu gia cứ ở đây, ai dám đuổi ta đi!
Nào ngờ thái độ của hắn như vậy mà trung niên chưởng quầy vẫn cứng rắn nói:

- Ta khuyên ngươi nên đi chỗ khác, vị ngoài kia không động vào được đâu!
- Kẻ nào mà ta không động được? Gọi hắn vào đây ta xem nào!
- Khẩu khí lớn quá nhỉ?
Thanh âm kiêu ngạo đột nhiên truyền tới, cửa phòng mộ lần nửa lại mở ra, Lâm Kiệt và mỹ nữ xinh đẹp đi vào, họ đã không thể đợi thêm được nữa, chuẩn bị đích thân đuổi người.
Lâm Kiệt liếc mắt thấy đối phương chỉ là một gã thiếu niên, khí thế trên người có lẽ là Linh Động, lập tức coi thường nói:
- Tiểu tử, đừng tự chuốc nhục, tốt nhất mau lăn đi!
Việt cũng chăm chú quan sát đối phương, phát hiện ra cảnh giới là Linh Động viên mãn, hầu như đã bước một chân vào Linh Luân cảnh, đúng là có vốn để kiêu ngạo.
- Dám để bản thiếu gia lăn, ngươi nghĩ mình là thiên vương lão tử chắc?
Lâm Kiệt vẫn giữ nguyên thái độ mỉa mai nói:
- Ta không phải thiên vương lão tử, nhưng để ngươi lăn thì thừa sức!
Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, mấy người này nếu như đánh nhau thì khác gì hủy chiêu bài Thiên Yêu đại tửu lầu, vội vàng quay sang Việt nói:
- Vị thiếu gia này, Lâm gia đây chính là Ngạo Quyền Lâm Kiệt bát kiệt chi nhất của Cổ Nguyên quốc, không phải ngươi có thể đụng vào! Nghe lời ta, lập tức rời đi, nếu không bị thương là nhẹ, mất mặt là lớn, không đáng!
- Bát Kiệt ư? Lại còn Ngạo Quyền?
Việt cảm thấy vô cùng hứng thú, hắn biết lứa thanh thiếu niên Cổ Nguyên quốc đứng đầu là Tứ đại công tử, còn Bát Kiệt là gì hắn không quá rõ ràng.
Tên tiểu nhị cũng theo đuôi:
- Đúng vậy! Lâm gia tuy chỉ là người đứng cuối trong Bát kiệt nhưng không phải thiếu gia ngài có thể động vào!
Lâm Kiệt nghe thấy hai chữ "đứng cuối" lập tức ánh mắt thâm trầm nhìn tên tiểu nhị khiến tên này cảm thấy như lọt vào hầm băng.

Đây vốn dĩ là điều Lâm Kiệt đau đáu thời gian qua, Bát kiệt chỉ còn mình hắn chưa thể ngưng tụ Linh Luân, nếu không tăng tốc thì chẳng mấy sẽ bị hất cẳng.
- Ha ha ha...
Lâm Kiệt vốn dĩ đang rất bực mình, sớm đã vận khởi linh lực, lập tức lạnh giọng:
- Tiểu tử, ngươi cười cái gì?
- Dám đọ vị thế với bản thiếu gia, ngươi có biết thiếu gia này là ai không?
Chưởng quầy thấy có chút không đúng:
- Không biết vị gia này là thiếu gia nhà nào?
- Nghe cho rõ đây, bản thiếu gia...
Việt lớn tiếng dõng dạc:

- ...chỉ là một người bình thường thôi, không có tiếng tăm gì hết!
Chưởng quầy lập tức choáng váng, Lâm Kiệt thì linh lực bùng lên, sát khí tập trung vào gã thiếu niên dám cợt nhả trước mặt mình, hai mắt bắn ra tinh quang, gằn giọng:
- Ngươi dám đùa ta?
Việt lập tức xua tay cười nói:
- Ai dám cợt nhả trước mặt Lâm Kiệt Lâm gia đại danh đỉnh đỉnh.

Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng phải nói thật là ta chưa nghe thấy bao giờ!
- Ngươi muốn chết?
Cứ mỗi một chữ, khí thế của Lâm Kiệt lại cao lên một phân, đến cuối cùng, sát khí như hỏa diễm từ trong thân thể bạo phát, phóng thẳng lên trời, những vật trang trí treo bốn xung quanh tường bị thổi tán loạn.
Không hề tỏ ra e ngại trước khí thế của đối phương, Việt vẫn giữ nguyên dáng vẻ cợt nhả của mình, chỉ có điều xung quanh hắn từng đoàn linh lực huyết sắc không ngừng cuộn lên, hắc khí ẩn hiện trong mắt, khiến hắn trở nên thật quỷ dị.
Lâm Kiệt thề hôm nay phải cho tên tiểu tử này biết trời cao đất dày, tay phải từ từ nắm chặt, phát ra những tiếng kêu răng rắc, tựa như bàn tay không phải xương máu mà là một miếng lưu ly phỉ thúy đang ma sát với nhau, thu thành một khối.
- Ngạo Phách Lưu Ly Quyền!
Lục quang sáng chói phóng ra khỏi nắm đấm, một quyền lừng danh của Bát Kiệt Ngạo Quyền chính diện đánh ra.
Ầm!
Một quyền này vẫn chưa hoàn toàn đánh ra, cả Thiên Yêu đại tửu lầu đã có chút lắc lư, những thực khách đang ăn cơm mặt lộ vẻ nghi hoặc, không biết phát sinh chuyện gì!
Bên trong phòng bao Thần tự số bốn, không khí nứt vỡ từng khối, tự như kim ngọc giải thể.
Thấy nhất quyền của đối phương đã gần công tới, Việt cũng một bước tiến lên, tay phải ngưng thành quyền, lập tức bộc phát ra huyết quang mãnh liệt.


Không sử dụng linh thuật, không sử dụng tiểu xảo, hoàn toàn là một quyền quán đầy linh lực đấm ra, trực diện mà trần trụi.
Hắn muốn kiểm chứng sức mạnh của bản thân, muốn biết Nghịch Tu có đúng là quét ngang cùng giai hay không.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Ngay trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người mắt không nhìn thấy gì, chỉ còn lại huyết quang bùng lên nuốt trọn cả ba người trong phòng bao.
Ầm!
Thanh âm như tiếng sấm rền phát ra, bốn bức tường xung quanh phòng bao nứt toác, sàn nhà vỡ ra vung tung tóe, bàn ghế nát vụn, những tiếng đì đùng vang lên không ngớt, tựa hồ có ai bị đánh lùi, đụng nát những thứ sau lưng.
Sau vài cái chớp mắt, huyết sắc quang mang mới tan đi, đợi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mọi người đều phải tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Trong căn phòng tan hoang, một bóng người dựa lưng vào vách tường, sức mạnh khổng lồ khiến cho vách tường lõm xuống, vết nứt chằng chịt, chỉ cần một tác động nhẹ có lẽ cũng sụp đổ.
Chỉ thấy người này sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, máu tươi từ cánh tay và khóe miệng trào ra.

Bàn tay phải không ngừng run rẩy, xơ xác như cây khô bị sét đánh, lộ ra cả xương thịt.
Giữa phòng, gã thiếu niên đứng bất động như núi, không có tổn hại gì, hai mắt nhắm nghiền hoàn toàn không quan tâm đến kẻ địch.
Căn phòng trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ, mãi một lúc lâu sau mới có thanh âm khó nhọc vang lên:
- Bát Kiệt Ngạo Quyền...nhất quyền bại!.

Bình Luận (0)
Comment