Cái hình bóng kia không phải ai khác, đúng là Lâm Kì Phàm, hắn thay đổi rất nhiều, mảnh khảnh, mặt mày lại như cũ mang theo ôn nhu giả dối, đứng ở giữa đám người.
Thiệu Tình cảm thấy trái tim giống bị cái gì hung hăng đục khoét, phá thành một cái cái động thật lớn máu huyết rầm rầm xông ra bên ngoài, đại khái là biểu hiện của cô quá rõ ràng, Yến Kì Nguyệt nhịn không được vỗ vỗ vai cô: "A Tình, em làm sao vậy?"
Thiệu Tình lắc đầu, bình tĩnh dẫn bọn họ rời đi, cô rất muốn xé tim Lâm Kì Phàm, nhìn xem bên trong có phải màu đen hay không, nhưng mà hiện tại không phải thời cơ tốt nhất.
Tên đàn ông cặn bã kia, làm sao có thể quan trọng bằng một nửa Nhị Ngốc được?
Hai bên gặp thoáng qua, Lâm Kì Phàm hơi quay đầu, lại chỉ thấy bóng dáng Thiệu Tình, người phụ nữ bên cạnh hắn hỏi: "Kì Phàm, anh đang nhìn cái gì? Nhìn mê mẩn như vậy."
Lâm Kì Phàm cười miễn cưỡng: "Vừa mới thấy được một bóng dáng có điểm quen mắt, tôi tưởng người quen."
Lâm Kì Phàm cẩn thận ngẫm lại, không có khả năng đâu, Thiệu Tình đã chết, lúc bệnh viện gọi điện thoại thông báo nhận thi thể, hắn cũng chưa dám nhận.
Ban đêm lăn qua lộn lại ngủ không được, một khi nhắm mắt lại thấy mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, lại mang theo ôn nhu chỉ nở rộ đối với hắn, giây tiếp theo, chính là một thân đầy máu tươi.
Lúc ấy Lâm Kì Phàm cũng không quá hối hận, bởi vì hắn còn có tiền đồ quang minh, Tần Giảo thích hắn như vậy, chỉ cần hắn cưới Tần Giảo, toàn bộ công ty tương lai đều là của hắn.
Nhưng mạt thế đến là lúc hắn hai bàn tay trắng, mới nhớ tới Thiệu Tình tốt, nếu Thiệu Tình ở bên khẳng định sẽ không để hắn ăn nửa phần đau khổ đi......
Chỉ sau mạt thế mệt mỏi bôn tẩu, Lâm Kì Phàm ngay cả thời gian hối hận cũng không có, mãi đến khi vừa mới thấy thân ảnh kia, quen thuộc làm hắn run sợ, Lâm Kì Phàm mới lại nghĩ tới Thiệu Tình.
Bên kia, Thiệu Tình cảm xúc chỉ dao động trong nháy mắt, sau đó Lâm Kì Phàm đã bị cô ném ra sau đầu, hiện tại cô chỉ nghĩ đi tìm Nhị Ngốc, nhanh một chút tìm được Nhị Ngốc.
Nhị Ngốc kia ngây ngô, cô không ở bên sẽ bị khi dễ đi? Chia lìa càng lâu, cô lại càng nhớ, trong đầu thường xuyên sẽ xuất hiện bóng dáng Nhị Ngốc nhìn thẳng vào cô.
Mạt thế lớn như vậy, nếu nói tín nhiệm, Thiệu Tình tin nhất trừ bỏ bánh bao nhỏ, chính là Nhị Ngốc, ngoại trừ bánh bao nhỏ, Nhị Ngốc cũng ở bên cạnh cô dài nhất, loại tưởng niệm này thời gian càng dài, lại càng khắc sâu, lên men càng lâu, lại càng đặc hơn.
Cuối cùng Thiệu Tình vẫn không thể rời đi, bởi vì nhóm người bọn họ vừa mới đi khỏi khu biệt thự không bao lâu, còn chưa đi vào đường đi bộ thông đến đại sảnh nhiệm vụ, đã bị Thái Oánh Oánh chạy vội tới cản lại.
Thái Oánh Oánh thở hồng hộc, lôi kéo tay áo Thiệu Tình không chịu buông tay: "Chị Tình, mọi người sao lại đi? Nếu không có người lại đây cho em biết, em còn không biết đâu! Ở lại lâu vài ngày đi!"
Thiệu Tình không thể không đem chân tướng nói thẳng ra: "Kỳ thật chúng tôi đến căn cứ thủ đô, là muốn lại đây tìm người, tôi có một đồng bạn ở trong lần nhiệm vụ trước thất lạc, tôi đã tìm qua căn cứ gần đó, chỉ còn dư thủ đô."
"Đơn giản, chuyện này chị giao cho em nha, dong binh đoàn nhà em tuy rằng không lớn, nhưng ở thủ đô vẫn có vài phần lực lượng, tổng so với vài người tìm kiếm thuận tiện hơn, chúng ta còn có thể đi đại sảnh nhiệm vụ đăng ký nhiệm vụ tìm kiếm đồng bạn mọi người, ở lại đi chị Tình, chị đem hình dạng và tất cả những cái khác về đồng bạn của chị nói với em, em cho người đi tìm, có tin tức thì báo với mọi người." Thái Oánh Oánh chặn lại nói.
Thiệu Tình nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Cậu ấy tuổi không lớn, là người câm, tính tình giống như trẻ nhỏ, tóc mái thưa dài che mắt......"
Sau khi đem một loạt đặc điểm của Nhị Ngốc nói một lần, cố Phán Phán hỏi: "Tìm giấy và bút đến đây, tôi sẽ vẽ chân dung." cô là học sinh năng khiếu mỹ thuật, tuy rằng học không lâu, nhưng vẽ phác hoạ không thành vấn đề.
Thái Oánh Oánh vội vàng kéo bọn họ về biệt thự, tìm giấy bút cho cố Phán Phán, cố Phán Phán đem Nhị Ngốc vẽ ra.
cô vẽ phác hoạ không nói trông rất sống động, nhưng rất giống, Thái Oánh Oánh cầm bức tranh, tìm người vẽ vài tấm, sau đó phát động người bắt đầu tìm kiếm Nhị Ngốc toàn thủ đô.
Sau cô ta dẫn nhóml Thiệu Tình, đến đại sảnh nhiệm vụ, "Chị Tình, chị đem nhiệm vụ đăng ký một chút, lưu lại phương thức liên hệ, như vậy khi có tin tức, bên này có thể báo cho chị."
Thiệu Tình miêu tả nhiệm vụ, không chỉ tìm Nhị Ngốc, tin tức Nhị Ngốc, cũng có khen thưởng, cô treo thưởng đặc biệt cao, năm viên tinh hạch đang thi cấp ba, ngay cả Thái Oánh Oánh nhìn cũng nuốt nước miếng.
Sau đó bọn họ trở về biệt thự Thái Oánh Oánh, tuy rằng Thiệu Tình rất không muốn về, nhưng vì Nhị Ngốc, cô vẫn nhịn, trở về Thái Oánh Oánh đặc biệt ân cần rót nước cho mọi người, sau đó nói: "Chị Tình, chị chắc không biết đi, thủ đô bên này có sự kiện lớn a."
"Chuyện lớn gì......" Thiệu Tình hỏi, trong lòng tất cả đều nhớ về Nhị Ngốc, cô hơi lo lắng, nếu thủ đô còn không tìm được Nhị Ngốc, cô cũng chỉ có thể đi thẳng hướng bắc, nhưng mà càng đi về phía bắc hy vọng lại càng nhỏ.
"Đảo quốc bên kia phái một phân đội nhỏ, đến thủ đô chúng ta, mượn lương thực!" Thái Oánh Oánh này tuy rằng tính cách có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cô ta so với rất nhiều phú nhị đại mạnh hơn, cô ta là thanh niên theo chủ nghĩa dân tộc.
Đối với đảo quốc nhỏ kia và tổ quốc có thù nước hận nhà, Thái Oánh Oánh hận nghiến răng nghiến lợi, không chỉ cô ta, sau khi rất nhiều dong binh đoàn đội trưởng thủ đô biết được tin tức, liền tập hợp mở hội nghị, chủ đề làm sao cho đám dị năng giả của đảo quốc kia một lần "Khó quên" Thiên triều chi lữ.
"Đảo quốc kia diện tích nhỏ, lương thực toàn bộ dựa vào nhập khẩu, mạt thế bùng nổ, con đường nhập khẩu lương thực của bọn họ bị chặt đứt, trong nước lương thực dự trữ vốn không nhiều, trải qua mấy ngày nay tiêu hao, đã tiêu hao thấy đáy, cho nên bọn họ đến nước ta mượn lương thực!" Thái Oánh Oánh cắn răng nói: "Dựa vào cái gì cho bọn hắn mượn? Chúng ta người một nhà ăn còn chưa đủ đâu! Nhưng mà ý thượng tầng là mạt thế cũng muốn bảo trì hữu hảo quốc gia với quốc gia, có thể giúp đỡ, giúp chút đi, có lương thực còn không bằng lấy ra cho người trong căn cứ này, đút cho súc sinh này làm gì?"
Thiệu Tình nắm chắc ở trọng điểm: "cô nói là...... Người đảo quốc muốn đến đây?"
Thái Oánh Oánh oán hận gật đầu: "Nghe nói đến đây một tiểu đội, toàn bộ đều là dị năng giả, dẫn đầu là truyền nhân âm dương sư, lập tức sẽ đến thủ đô."
Thiệu Tình vốn đang không muốn lưu lại đâu, cái này làm cho cô không muốn đi, cô không trải qua tám năm hắc ám kia, lại nghe chỉ đạo viên của cô cùng giáo luyện nói qua vô số lần, cũng có vô số lần nhiệm vụ, là phá huỷ thực nghiệm ngầm trên cơ thể con người có thể có liên quan đến quốc gia kia.
Đại khái ở trong mắt một số người, dân tộc đều có người tốt và người xấu, cái dân tộc kia cũng không ngoại trừ, cừu thị cũng cừu thị phá hư một bộ phận, mà ở trong mắt Thiệu Tình, toàn bộ dân tộc đều kia hầu hết đều hư thối, cô nhìn mà ghê tởm.
Nếu nhóm dị năng giả đảo quốc lại đây, cô sẽ không thể đi, cho dù không thể tự tay vả mặt, cô cũng muốn tận mắt nhìn thấy đám người kia khóc rời đi.
Nga không, nếu trong lúc này, cô tìm được Nhị Ngốc, khả năng cô sẽ ở trên đường trở về của nhóm dị năng giả đảo quốc kia mai phục một chút, làm cho bọn họ vĩnh viễn ở lại Thiên triều.
Từ chỗ Thái Oánh Oánh lại nắm bắt một ít chuyện về tiểu đội đảo quốc, Thiệu Tình liền im lặng chờ tin tức, cả ngày cô không rời khỏi biệt thự, chỉ sợ chân trước mình rời đi, chân sau lại có tin tức liên quan đến Nhị Ngốc đến đây, cô sẽ vừa vặn bỏ lỡ.
Yến Kì Nguyệt và Nghiêm Hán Thanh một phải một trái ngồi ở bên cạnh Thiệu Tình, cùng Thiệu Tình chờ, hai người ngươi không xem ta ta cũng không nhìn ngươi, ngược lại coi như hài hòa.
Đáng tiếc Thiệu Tình đợi một ngày, cũng chưa thấy một chút tin tức về Nhị Ngốc, điều này làm cho cô không khỏi có chút phiền chán.
"Đợi hai ngày nữa, nếu còn không có tin tức, chúng ta liền tiếp tục đi về phía bắc! hiện tại mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi." Thiệu Tình cắn răng nói, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ tìm kiếm Nhị Ngốc, nếu đi về phía bắc còn không tìm được, cô sẽ trở lại tìm một vòng, Thiên triều lớn như vậy, cô tìm một vòng, hai vòng, ba vòng, tổng sẽ tìm được Nhị Ngốc.
Đợi cho tất cả mọi người về phòng, bao gồm Thiệu Đồng cũng dẫn theo bánh bao nhỏ trở về ngủ, Thiệu Tình lại đi tới ban công.
cô ở trong không gian lật tìm trong chốc lát, cuối cùng tìm được một bao thuốc, lấy một điếu, kỳ thật Thiệu Tình sẽ không hút thuốc, người chân chính hút thuốc đều hít vào phổi, mà cô chỉ hít vào khoang miệng, sau đó liền nhả ra.
Khi sương khói lượn lờ, tâm tình của cô đang rất phiền chán, thật sự chuyển biến tốt lên một ít.
Mặt trời chậm rãi chìm xuống, lại không nhìn thấy ánh trăng dâng lên, càng không nhìn thấy sao lóng lánh, chỉ có tầng tầng mây đen, âm u, che lấp ánh sáng.
Thiệu Tình cũng không biết bản thân ở ban công ngây người bao lâu, một bao thuốc giờ chỉ còn một điếu, cháy hết ở giữa ngón tay Thiệu Tình.
Yến Kì Nguyệt lại đây, đã bị mùi khói thuốc nồng đậm xông thẳng ho khan, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, anh phẩy phẩy mùi thuốc quanh quẩn chóp mũi, đi lên nói: "A Tình, em như thế nào còn không ngủ?"
Thiệu Tình ho khan một tiếng, dập dập thuốc, không dập tắt: " không ngủ được, trong lòng phiền chán."
Yến Kì Nguyệt tiến lại đây, từ phía sau ôm lấy eo Thiệu Tình, sau đó đem đầu gục đầu trên vai Thiệu Tình: "Yên tâm đi, khẳng định có thể tìm được."
Trời biết lúc anh nhìn thấy Thiệu Tình vội vàng như vậy, có bao nhiêu ghen tị, anh ở trong lòng suy nghĩ vô số lần, làm sao giết chết đám đàn ông tới gần Thiệu Tình, như thế nào đem Thiệu Tình nhốt ở chỗ chỉ có anh có thể nhìn thấy, khi nhìn thấy mặt mày thanh lãnh của Thiệu Tình tất cả ý tưởng đều tan thành mây khói.
anh tưởng tượng rất tàn nhẫn, lại không làm được, anh sợ, sợ bị cô chán ghét, cho nên ý tưởng trong đáy lòng dơ bẩn hư thối đáng sợ, đã bị anh toàn bộ áp vào chỗ sâu nhất trong lòng, chỉ sợ loã lồ ra một chút như vậy sẽ bị Thiệu Tình phát hiện.
Nếu trong mắt Thiệu Tình toát ra một tia chán ghét với anh, anh sẽ trực tiếp hủy diệt chính mình, cứ nghĩ anh cả đời kiêu ngạo, sau khi gặp cô toàn bộ đều bị nghiền nát thành bụi dưới chân.
Đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vốn Yến Kì Nguyệt không tin, anh không tin có người phụ nữ có thể làm anh yêu, lại càng không tin trên thế giới này có người sẽ vì một người chấp nhận hi sinh tính mạng của mình, con người sống cỡ nào ích kỷ cỡ nào yếu đuối, làm sao có khả năng vì một người khác muốn chết muốn sống.
hiện tại anh không thể không tin, bởi vì chỉ cần Thiệu Tình nói một câu, anh khẳng định sẽ vì Thiệu Tình, móc tâm can của mình ra.
"Nhưng đã một ngày, như cũ không có tin tức gì." Thiệu Tình nhìn chằm chằm thuốc giữa ngón tay, bị nghiền một lần, lại còn chấp nhất thiêu đốt tàn thuốc, trong lòng phiền chán làm cho cô rất muốn tìm người đánh nhau một trận, phát tiết hết a.
Yến Kì Nguyệt không thể không an ủi Thiệu Tình: "Đừng quên, căn cứ thủ đô là căn cứ lớn nhất trong nước, dân cư hơn trăm ngàn, tìm toàn bộ một lần cũng tiêu phí thời gian vài ngày đấy......"
Thiệu Tình không nói chuyện, cái loại phiền chán này càng ngày càng khắc sâu, cô nhìn chằm chằm tàn thuốc trong tay, đột nhiên đem tàn thuốc ấn ở trên mu bàn tay, tàn thuốc và da trên mu bàn tay tiếp xúc, phát ra một tiếng xuy xuy.
Mùi da thịt bị cháy tràn ngập toả ra ở trong không khí, nhưng Thiệu Tình không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, thậm chí khi tàn thuốc di chuyển vết thương đó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khôi phục hoàn toàn.
Yến Kì Nguyệt lại thật đau lòng, anh vội vàng nắm lấy tay Thiệu Tình, liếm liếm vết thương, hổn hển nói: "Em dù gấp cũng không thể tự làm mình bị thương! Chỉ cần cậu ta ở thủ đô, không, chỉ cần cậu ta ở trong nước, chúng ta có thể tìm được cậu ta, tôi cùng em, mặc kệ em đi đâu, tôi đều đi với em, chúng ta rất nhanh sẽ tìm thấy, khẳng định có thể tìm được."
Thiệu Tình lật lật mu bàn tay, vết thương đã không thấy tăm hơi, cô khẽ cười một tiếng: "Tôi luôn không rõ anh vì sao thích tự ngược, hôm nay xem như hiểu được một chút, lúc tâm tình có vẻ kém, cũng coi như một cách phát tiết tốt."
Yến Kì Nguyệt mở to hai mắt nhìn, đặc biệt muốn nhào đi lên cắn Thiệu Tình một cái, bất quá anh rất nhanh liền bình tĩnh, sau đó đưa ra một cái roi da nhỏ: "Tâm tình không tốt, đánh tôi tốt lắm, em sẽ không bị thương, cũng nên suy xét một chút tôi sẽ đau lòng, tỷ như hiện tại, em nghĩ...... Ấn nơi nào?"
Trong nháy mắt kia đôi mắt Yến Kì Nguyệt ái muội mà gợi cảm, chỉ kém nằm yên hỏi Thiệu Tình, có cần đến một con rồng phục vụ hay không.
Thiệu Tình khóe miệng rút gân, nhìn cái roi da nhỏ kia nhìn rất quen mắt: "anh lúc nào cũng mang theo nó bên người?"
Yến Kì Nguyệt thở dài một tiếng, trong thanh âm tràn ngập dục cầu bất mãn thật sâu: "Em đã thật lâu không có chạm vào tôi...... Có phải có niềm vui mới liền vứt bỏ người ta, người yêu cũ này hay không anh anh anh......"
Thiệu Tình:......
"nói tiếng người."
"Em trước kia không phải cái dạng này." Yến Kì Nguyệt ai oán lên án Thiệu Tình: "Nhớ ngày đó chúng ta còn ở trong thế giới hai người, em đối tôi thật tốt, hiện tại, em cũng không chịu thỏa mãn tôi...... Mệnh tôi thực khổ...... A ~"
Rất nhanh thanh âm cuối anh anh anh liền trở nên vô cùng sắc tình, bởi vì Thiệu Tình không khống chế được cho anh một roi, roi này độ mạnh yếu vừa đúng, cách quần áo liếm láp làn da, chỉ lưu lại hồng ngân nhợt nhạt.
Yến Kì Nguyệt vốn có vẻ ai oán, rất nhanh ngay cả giọng mũi đều trở nên vô cùng câu nhân, nhưng mà Thiệu Tình liền rút roi, sau đó liền đem roi ném qua một bên, Yến Kì Nguyệt quay đầu nhìn Thiệu Tình một cái, có chút khó hiểu.
Thiệu Tình sờ sờ chỗ bị roi quét qua một chút, làm cho cằm hơi hồng, khẽ thở dài: "Tâm tình tôi không tốt, đặc biệt phiền chán, khống chế không được độ mạnh yếu, tôi sợ làm anh bị thương, trở về ngủ đi, tôi tự mình ngồi trong chốc lát."
Yến Kì Nguyệt cười nhạo một tiếng, khóe mắt bay lên mi hơi tùy ý mà xinh đẹp: "A Tình, em đừng mềm lòng như vậy, tôi sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, không cần suy nghĩ nhiều, em hiện tại chỉ cần trừng phạt tôi là tốt rồi, muốn đối với tôi thế nào đều có thể yêu ~"
Thiệu Tình lẳng lặng nhìn Yến Kì Nguyệt cả người đều bộ dáng tươi sống, đột nhiên vươn ngón tay, nhéo cằm anh, sau đó học bộ dáng Yến Kì Nguyệt, nhẹ nhàng liếm liếm vết đỏ trên cằm anh, sau khi liếm xong cô còn vươn ngón tay xoa xoa, dấu vết nhợt nhạt rất nhanh liền tiêu mất.
Yến Kì Nguyệt lại sợ ngây người, Thiệu Tình chưa từng chủ động với anh làm chuyện thân mật như thế, động tác thân mật mà ái muội như vậy so với roi da dừng ở trên người anh, còn làm cho anh hưng phấn hơn.
Trái tim Yến Kì Nguyệt bành trướng sắp nứt toác, anh ngơ ngác nhìn Thiệu Tình, sau một lúc lâu, mới nghe được thanh âm Thiệu Tình giống như phảng phất không có dao động: "Trừng phạt? Kia đối với anh kỳ thật là tưởng thưởng đi, anh nhưng thật ra so với ai khác đều giảo hoạt."
"Bị A Tình nhìn thấu a......" Yến Kì Nguyệt chớp chớp mắt phượng hẹp dài, thân hình giãn ra tựa vào lan can, tùng tùng vác vác giữa áo lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn.
Trong đầu Thiệu Tình đột nhiên nhảy ra một cảnh tượng rất hương diễm, cô nhịn không được mở miệng nói: "Nghe nói có xương quai xanh mỹ nhân hình như trăng rằm, có thể thịnh tiếp cùng chén rượu, Kì Nguyệt, tôi thấy hình dạng xương quai xanh của anh không tồi, không biết có thể làm được hay không." nói xong Thiệu Tình liền ngẩn ngơ, nghe như vậy hình như đang đùa giỡn người......
Bất quá xương quai xanh thịnh rượu cái gì, thật sự là rất tình sắc, nếu bên trái nằm một Nhị Ngốc, bên phải nằm một Yến Kì Nguyệt...... Từ từ, cô đang suy nghĩ cái gì vậy!
Yến Kì Nguyệt mặt mày đỏ ửng, ẩn tình nói: "A Tình em muốn thử xem sao không? hiện tại có thể, em có thể đối với tôi muốn làm gì thì làm......"
âm cuối kia kéo lên tựa hồ bao hàm vô hạn ẩn ý, Thiệu Tình nhịn không được nuốt nước miếng, quá sắc tình......