Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 28

Theo từ căn cứ đến H thị quả thật không phải là gần, nếu tính ngồi xe lửa cũng phải đến một ngày, huống chi bọn họ đi bằng xe việt dã, trên đường lại gặp không ít tang thi gây trở ngại.

Vì để an toàn, bình thường người ta không đi trên đường quốc lộ, cũng bởi vì trước mạt thế trên quốc lộ thường có rất nhiều xe cộ lưu thông trên đường, sau trở thành căn cứ của tang thi, vô cùng nguy hiểm. Ngược lại, những con đường hẻo lánh như nông thôn, thị trấn nhỏ lại trở thành con đường được ưa chuộng vì tính chất an toàn của nó.

Cho nên mấy người Thiệu Tình quyết đoán lựa chọn đi đường nhỏ, bất quá như vậy lộ trình đồng thời lại bị kéo dài ra rất nhiều, sau khi rời căn cứ có một ngã ba, một bên thông hướng vè phía đường cao tốc, một bên thông hướng với một con đường nhỏ, Cố Phán Phán phụ trách lái xe liền quyết đoán quẹo phải hướng về phía con đường nhỏ.

Làm một “bà tám” chính hiệu, Cố Phán Phán theo dọc đường đi đã muốn đem Cố Xuyên bán  sạch sẽ:

"Chị Tình, chị có biết như thế nào gọi là mặt than sao?"

Thiệu Tình nhìn thoáng qua Cố Xuyên, yên lặng đem câu ‘Ngồi bên cạnh ngươi chẳng lẽ không phải là một mặt than sao" cấp nghẹn ở cổ họng nuốt xuống.

Cố Phán Phán cũng không đợi Thiệu Tình trả lời, lầu bầu nói:

"Kỳ thật mặt than tương đương với loại phản ứng trì độn hơn nữa mặt bộ cứng ngắc, a đúng có một minh chứng rõ ràng, anh trai tôi hắn chính là như vậy a, thời điểm vừa mới tiếp xúc mọi người đều nói anh trai tôi là một tên lạnh lùng mặt than, kỳ thật hắn chính là một minh chứng cho loại phản ứng trì độn a ha ha ha ha."

Thiệu Tình lại nhìn thoáng qua khuôn mặt của Cố Xuyên, đại khái là vì quẫn bách, lỗ tai hắn đã lặng lẽ đỏ lên, sau đó chợt nghe đến Cố Phán Phán lại tiếp tục nói: 

"Anh ấy chẳng những phản ứng trì độn lại thêm có khuôn mặt than như vậy,  ơ ngay chính khu vực gần nhà mình ở còn có thể lạc đường ha ha ha ha, mẹ ta thường xuyên nói, về sau khi tìm vợ tốt cho anh ấy tốt nhất trọn người vợ nào thông minh chút, bằng không vợ chồng cùng mê mẫn cảnh lạc đường, cảnh tượng ấy......"

Chưa nói hết, cảm xúc của Cố Phán Phán đột nhiên giảm xuống, cỏ vẻ như là nhớ tới mẹ của mình, Thiệu Tình cũng không biết nói cái gì cho phải, trong xe không khí có chút thương cảm.

Thiệu Tình lại không có giỏi ứng đối trong loại tình huống này, vội vàng nói sang chuyện khác:

"Cô xem phía trước là cái gì?"

Cố Phán Phán vừa nhìn về phía trước, thiếu chút nữa khống chế không tốt đi qua, nguyên lai có một cô gái trẻ tuổi có vẻ yếu ớt đứng ở phía trước mui xe, thái độ không muốn sống ngăn cản ở phía trước.

Cố Phán Phán một cước đạp phanh lại, thời điểm xa cách cô gái khoảng 10 cm liền ngừng lại, sau đó bọn họ liền nghe thấy một giọng nói điềm đạm đáng yêu nói:

"Mấy người, xin thương xót cho tôi đi nhờ đoạn đường được không?"

Mạt thế tiến đến thời tiết thay đổi vô cùng thất thường, có thể trong một giây trời đang nóng bức gay gắt lại chuyển thành mưa tuyết, giây tiếp theo lại là mưa đá từ trên cao nện xuống, duy nhất không có chính là ánh mặt trời, cả ngày đều là âm u, khi thì lạnh như băng, khi thì nóng bức.

Giờ phút này trời đang có gió thổi mạnh, cô gái lại mặc độc nhất áo hai dây, phía dưới là quần đùi, cánh tay cùng đùi trắng nõn đều lộ ở bên ngoài, cô ta lớn lên xem ra rất tốt, ngũ quan thanh tú, tóc dài phiêu phiêu, bị đông lạnh tới run run, nhìn qua thoạt nhìn thật đúng là thật đáng thương.

Cố Phán Phán sắc mặt lại lạnh lại, cô theo từ bên trong xe cầm một cây thiết côn đi xuống, dùng thiết côn đập mạnh vào tảng đá to bên cạnh, tảng đã vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó cười lạnh nói: 

"Cút ngay! Muốn chơi trò lừa gạt với lão nương? Mắt mù sao?"

Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, mắt thấy Cố Phán Phán đạp chân ga phóng đi, vội vàng tránh ra, sau đó Cố Phán Phán liền một đường phóng ga đi thẳng.

Vừa rời đi, Cố Phán Phán một bên phổ cập khoa học cho Thiệu Tình: 

"Chị Tình, chị đừng xem dáng vẻ đáng thương của cô ta kia mà thương hại, kỳ thật a, đều là gạt người, chuyên môn đi lừa một số gã đàn ông tâm tư đen tối, chỉ cần mở cửa xe cho cô ta lên, đồng bọn của cô ta mai phục ở hai bên lập tức xông lên, đem người trong xe lôi ra, vận khí tốt liền bị lấy hết vật tư đi, khỏa thân chạy về, vận khí không tốt, mạng nhỏ đều không giữ được."

Thiệu Tình theo kính chiếu hậu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cô gái kia có vẻ tức dậm chân bên người lại xuất hiện thêm vài người đàn ông trên tay cầm đao cùng thiết côn.

"Bất quá bọn họ cũng chỉ có thể lừa được mấy tên đàn ông háo sắc cùng một vài người lòng dạ yếu đuối, gặp phải những người có chỉ số thông minh cao như tôi, nhìn một cái là hiểu ngay..." Cố Phán Phán đắc ý nói.

Cố Xuyên đại khái là vì trả thù lúc trước Cố Phán Phán đem hắn bán hết sạch, hiếm thấy nói một đoạn rất dài:

"Đó là ai lúc trước bị người ta lừa, ngay cả xe đều thiếu chút nữa bị đoạt?"

Cố Phán Phán lập tức đỏ mặt, bỉu môi nói:

"Anh!"

Thiệu Tình nhịn không được nở nụ cười, cô nguyện ý cùng anh em Cố Phán Phán giao hảo nguyên nhân duy nhất chính là bởi vì đoạn tình cảm của bọn họ trong lúc nói chuyện khiến cho người xung quanh nhìn mà thèm đi. Dù sao mạt thế tiến tới, đừng nói anh em, cha mẹ con cái nói không chừng đều có thể trở mặt hãm hại lẫn nhau.

Có thể ở mạt thế còn có tính cảm anh em nhường nhịn lẫn nhau, cũng là một loại chuyện may mắn, điều này làm cho Thiệu Tình thường xuyên nhớ tới Mục Lâm, cái cô gái tùy tiện phong khoáng kia lại là một cô gái tốt.

Có thể nói Thiệu Tình khi còn sống kỳ thật thực thất bại, vừa ra đời bị người thân vứt bỏ, tự lực cánh sinh thi được vào trường quân đội, tiến nhập bộ đội, lại vì bị thương mà phải xuất ngũ, yêu thương một người đàn ông, cuối cùng lại phát hiện đó là một tên cẩu nam.

Cô duy nhất có hai điều may mắn nhất, một là nhận thức được Mục Lâm, cùng cô cùng nhau lớn lên, thiệt tình để ý quan tâm tới cô, hai là cục cưng, đây là lễ vật trời cao ban cho cô.

"Ma ma, ăn kẹo." Thiệu Tình còn đang cảm khái, đứa nhỏ đang nằm ở trong lòng cô giơ bàn tay nhỏ nắm một viên kẹo hướng miệng Thiệu Tình đút, tuy rằng Thiệu Tình không cần ăn gì, nhưng mà trong lòng liền ấm áp lên.

Giống như cô nghĩ như vậy, đứa nhỏ thật là lễ vật mà trời cao ban xuống cho cô, là một lễ vật tốt nhất.
Bình Luận (0)
Comment