Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 53

"Không có gì." Thiệu Tình ngoắc ngoắc, thời điểm nhìn về phía trong phòng, đáy mắt có tia lạnh lùng chợt lóe qua, cô hơi hơi híp con ngươi đẹp, tựa tiếu phi tiếu hỏi: 

"Ngươi...... có thể đi xem sao?"

Người phụ nữ nuốt một chút nước miếng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho bà ta biết, nếu bà ta gật đầu, như vậy rất có thể gặp nguy hiểm rất lớn.

Người đàn ông vừa định đáp ứng, đã bị người phụ nữ kéo lại, bà ta miễn cưỡng cười nói:

"Là thôi vậy, chúng ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi!"

Người đàn ông có chút mạc danh kỳ diệu, sau đó đã bị vợ trừng mắt nhìn liếc mắt một cái, hai người vui vẻ rời đi, thời điểm rời đi còn ôm lấy nhau, một bộ sợ mấy người Thiệu Tình tiến lại đây, dùng thực vật đem bà ta trói lại đây.

"Phi, có cái gì mà kiêu ngạo!" Cố Phán Phán nhịn không được nói, nói xong cô liền sợ run một chút, có chút xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Hán Thanh: "

Ta...... Ta không...... Không phải, ý tứ của ta là......"

Nghiêm Hán Thanh lắc đầu:

"Ta cũng biết bọn họ là cái dạng người gì."

"Lúc trước cha ta qua đời, ông lo lắng mẹ ta nếu tái giá không có cuộc sống tốt nên giao tiền cho bà, bọn họ biết được, nên muốn bà  đem tiền bồi thường giao cho bọn họ, may mắn trưởng thôn là người hiểu lí lẽ, không để cho bọn họ thực hiện được, sau đó bọn họ nhiều lần nháo, đều là vì bồi thường tiền, còn có ý đồ chiếm luôn căn nhà này của chúng ta." 

Nghiêm Hán Thanh thấp giọng nói: 

"Bọn họ xác thực từng giúp đỡ qua mẹ con ta, có tiếng mà không có miếng, ta căn bản không muốn quan tâm tới bọn họ, nhưng mà bọn họ còn tìm đến......"

Nghiêm Hán Thanh rất ít khi  nói một đoạn dài như vậy, đại khái là nhớ về quá khứ, hợp táng cha mẹ hắn, cho dù là người có tấm lòng sắt đá, cũng là một người bình thường vô duyên nhìn vào cũng cảm thấy tình người trong đó.

Thiệu Tình vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hán Thanh: 

"Đã nhiều ngày bôn ba không được nghỉ ngơi tử tế nên nghỉ ngơi cho tốt, để Nhị Ngốc ban đêm quan sát phần mộ cha mẹ anh, ban ngày chúng ta liền thay phiên trông coi, anh cũng không cần thiết phải để ý tới bọn họ."

"Ân......" Nghiêm Hán Thanh đại khái là cảm thấy bản thân mình có chút yếu đuối, điều chỉnh một chút tâm tình, hắn cũng không phải người thích đem những lời muốn nới trong nội tâm chôn dấu này nơi nơi kể lể, chính những người trước mắt hắn đây, trừ bỏ là người hắn thích, cũng chính là những người cùng hắn đồng sinh cộng tử qua, cùng với bọn họ giải thích, không bằng nói Nghiêm Hán Thanh hắn ở đây thuật lại sự thật cho bọn họ nghe.

Hắn lo lắng mấy người Thiệu Tình thật sự nghĩ hắn cùng mấy người kia có thân thiết, bị lợi dụng họ lợi dụng, mới đem tất cả sự thật đều nói ra hết.

Một lần nữa làm cơm chiều ăn, sau đó Nhị Ngốc liền bị sung quân đi coi mộ, Thiệu Tình dỗ đứa nhỏ ngủ, cũng đi ra mộ.

Ban đêm so với ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều, không chỉ có những con tang thi linh động hơn vào ban đêm, còn có một nhóm biến dị động vật cùng thực vật ẩn núp trong bóng tối.

Thiệu Tình đến phía trước mộ địa, đi tới những phần mộ bên cạnh, cô quan sát những phần mộ bị đào bới, ban ngày đi vội vàng, cô không nhìn kỹ, hiện tại nhìn kỹ mới phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng.

Đầu tiên, phần mộ bị đào lên thoạt nhìn không giống như bị dã thú đào ra, ngược lại giống như dùng công cụ nào đó lấy ra, mà xương cốt phân tán xung quanh, có vài khối thi thể vị trí đặt tương đối giống nhau, có thể thấy được không chỉ có một khối thi thể bị như vậy.

Những thi thể này có dấu hiệu của việc cắn xé qua, bất quá không biết bởi vì nguyên nhân gì, thoạt hình không thể thấy rõ lắm, nhưng cô tuyệt đối có thể khẳng định, không phải bị dã thú cắn.

Chẳng lẽ tang thi cầm cái xẻng đào thi thể lấy đi?

Thiệu Tình lại kiểm tra qua vài chỗ, phát hiện còn có một vài phần mộ đóng kín nhưng vẫn có dấu hiệu bị cậy ra, tóm lại thực cổ quái, bất quá Thiệu Tình có thể xác định tuyệt đối không phải dã thú đem phần mộ đào ra ăn thi thể bên trong rồi đem xương cốt trôn trở về.

Sau khi kiểm tra xong, Thiệu Tình liền rời khỏi mộ viên, đi đến những mộ lân cận, đến nơi, cô liền nhìn thấy Nhị Ngốc ủy ủy khuất khuất ghé vào dưới gốc cây, hắn mặc quần áo cùng màu, đã bị ố vàng ở một số chỗ, ánh mắt nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm phần mộ, thoạt nhìn lại còn thật sự đáng yêu.

Thời điểm Thiệu Tình bước tới, ánh mắt Nhị Ngốc liền sáng lên, hắn tựa hồ rất vui vẻ đi lên, nhưng tự dưng đứng lại sau khi suy nghĩ một giây, liền yên lặng quay đầu, biểu đạt chính mình bất mãn.

Vì cái gì tất cả mọi người đang ngủ mà hắn phải gác đêm! Mấu chốt là không thể cùng Thiệu Tình ngủ ở cùng nhau! Một chút cũng không thể vui vẻ được!

Thiệu Tình nhìn Nhị Ngốc tiểu bộ dáng không được tự nhiên, thực không có hình tượng ngồi xổm xuống bên cạnh Nhị Ngốc: 

"Đem mặt chuyển lại đây, dỗi với ai đây?"

Nhị Ngốc cũng không lên tiếng, cũng không quay đầu, kiên quyết biểu đạt nội tâm hắn khó chịu, sau đó chợt nghe đến Thiệu Tình từ từ nói:

"Chuyển lại đây, ta thân thân ngươi một cái." (  )

Nhị Ngốc lập tức lấy vận tốc ánh sáng đem mặt vòng quay lại đây, còn đặc biệt đem hai má đến xát trước mặt Thiệu Tình, Thiệu Tình nhịn không được liền nở nụ cười, cô hôn má Nhị Ngốc một cái, cười tủm tỉm nói:

"Không dỗi ta nữa?"

Nhị Ngốc liền đem chính mình toàn bộ nhét vào trong lòng Thiệu Tình, bộ dáng làm nũng rất đáng yêu.

Thật muốn xem chỉ số thông minh của hắn, bỏ qua bộ dáng to lớn này, khả năng Nhị Ngốc còn không bằng vài đứa trẻ vài ba tuổi, Thiệu Tình thường ngày nuôi dưỡng ba đứa nhỏ, một bảo bối của cô, tang thi ngốc Nhị Ngốc, còn có Thiệu Đồng.

May mắn Thiệu Đồng đặc biệt ngoan, bảo bối bình thường cũng đặc biệt dễ nuôi, chỉ có Nhị Ngốc, thường xuyên cùng cô làm nũng giận dỗi một chút.

Bất quá Nhị Ngốc tuy làm nũng giận dỗi nhưng cũng như trước rất đáng yêu và nghe lời cô.

"Cảm giác vẫn là có một chút hơi rộng, trở về liền sửa lại vài bộ quần áo cho ngươi để cho vừa với cơ thể." Thiệu Tình ghét bỏ kéo kéo quần áo trên người Nhị Ngốc, quần áo này là Nghiêm Hán Thanh tốt tính đưa cho, Nghiêm Hán Thanh so với Nhị Ngốc cao hơn hẳn một đầu, cơ thể lại cơ bắp lực lưỡng, Nhị Ngốc mặc quần áo của hắn ở trên người, nhìn rất giống trẻ con trộm lấy quần áo người lớn mặc trên người, cho nên Thiệu Tình muốn đặc biệt sửa lại một chút, tái sử dụng lại cho Nhị Ngốc mặc, vẫn là có chút rộng.

Nhưng mà Nhị Ngốc hiện tại không có bộ quần áo nào tử tế để mặc, liền một bộ là của Cố Xuyên cho, một bộ của Nghiêm Hán Thanh, một bộ này bẩn lại thay bộ kia, chờ bộ kia bẩn lại thay bộ này, luôn phiên nhau, chỉ có thể đem đi giặt sạch để dùng.

Tóm lại mười phần đáng thương. 

"Kỳ thật...... mặc quần áo của ta vừa mới thôi a." Thiệu Tình đột nhiên sờ soạng eo thon nhỏ Nhị Ngốc, cảm thán nói, Nhị Ngốc hoàn toàn không có cảm giác mình bị ăn đậu hũ, đặc biệt luôn cổ vũ Thiệu Tình sờ sờ xoa bóp.

Thiệu Tình sau khi dùng tay đo dáng người Nhị Ngốc, bộ dáng thật bất ngỡ nói: 

"Cư nhiên có thể so với ta béo hơn một chút như vậy...... Khẳng định là ăn rất nhiều tinh hạch ở trong bụng đi?"

Nhị Ngốc mở to một đôi đẹp, mê mang nhìn Thiệu Tình, bộ lông mi dài đêu đẹp như bàn chải mỗi lần vuốt lên(mở mắt), đều giống như con bướm giương cánh.

Thiệu Tình đem Nhị Ngốc sờ soạng một hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng: 

"Nhị Ngốc, ta hỏi ngươi chuyện này, tiểu kỉ kỉ (cậu nhỏ ấy   ) của ngươi......còn có cảm giác sao?" 

Nhị Ngốc mê mang, hắn còn không thể lý giải kỉ kỉ là cái gì, cảm giác, loại này có vẻ ô gì đó.

Thiệu Tình rất ngạc nhiên, dù sao tang thi đã xem như người chết, như vậy tang thi......có thể...... khụ khụ, cái kia đứng lên sao?

Thiệu Tình nhìn thoáng qua vị trí ở giữa hai chân Nhị Ngốc, có chút do dự, là xuất thủ hay là thôi đây?

Thật là khó lựa chọn a…. (bó tay)
Bình Luận (0)
Comment