Độc Nhãn Hắc Lang

Chương 32

Tá Thiên Vương lên tiếng tiếp :

- Tuy chúng nó không biết bay, nhưng đều mất tích một cách hết sức ly kỳ!

- Có lý đâu tảng đá ấy lại nuốt chửng được chúng vào bụng.

- Tảng đá ấy chưa thành yêu tinh thì làm sao nuốt chửng được ba món vũ khí ấy.

Thích Đinh Nhạn nói :

- Nếu vậy, đấy là một chuyện như thế nào. Bao nhiêu giả thuyết đều thấy không thể xảy ra được, vậy tại sao trong thực tế ba món vũ khí ấy biến đi đâu cả.

- Chắc chắn là bị người ta trộm đi rồi!

- Chẳng phải ông vừa nói không ai có thể xâm nhập vào đây hay sao. Thế làm sao bị trộm được!

- Kẻ đã trộm ba món vũ khí này không hề có xâm nhập vào đây!

Lão ta bỗng ngưng câu nói lại, đưa tay chỉ về phía tảng đá nọ tiếp rằng :

- Cách xa tảng đá ấy ba trượng, chẳng phải toàn là vách đá đứng sững hay sao. Giờ đây, chúng ta đứng tại nơi này, nhìn về phía những tấm vách đá ấy thì chẳng có chi là khác lạ cả, song nếu ngươi di động tới ba bước, thì tấm vách đá ấy sẽ tự nhiên biến mất ngay.

- Vậy, việc mất tích của ba món binh khí kia có liên quan chi đến tấm vách đá cao mấy mươi trượng đó sao.

- Đúng như vậy! Đã là trận pháp thì bề ngoài xem chẳng có chi lạ lùng, nhưng nếu đứng trong trận thì mọi việc sẽ khác hẳn. Theo như ta đoán, đối phương đã đứng trên bức vách đá kia rồi dùng cần câu móc lấy tất cả ba món vũ khí đó!

Thích Đinh Nhạn suy nghĩ, thấy sự phán đoán đó quả rất hữu lý, vì ngoại trừ trường hợp đó ra, ba món binh khí kia không làm sao bị mất được!

Nghĩ thế nên chàng lại nói :

- Ngoài trường hợp đó, thực không ai có thể giải thích bằng một trường hợp thứ hai. Nhưng, trong giới giang hồ có ai đủ khả năng thực hiện việc làm ấy.

Tá Thiên Vương nói :

- Ngoại trừ Thiên Ma Điếu Tẩu, chắc chắn không có người nào khác. Thuật xử dụng cần câu của người ấy cao tuyệt trong thiên hạ. Hắn có thể đứng trên vách đá cao đó dùng cần câu trộm ba món vũ khí của ba anh em chúng ta!

Thích Đinh Nhạn kinh hãi nói :

- Nếu Thiên Ma Điếu Tẩu là phường bất lương, trong chốn giang hồ chẳng hoá ra, hậu quả việc này hết sức nguy hại đó sao.

- Theo ta được biết, Thiên Ma Điếu Tẩu ngoài cá tính phóng túng ngang ngược, vẫn là một con người khá lương thiện...

Lão ta dừng câu nói trong giây lát, mới tiếp rằng :

- Việc ba món binh khí có ghi chép những võ công tuyệt học của ba anh em chúng ta bị mất tích quả chẳng phải là một vấn đề tầm thường. Bởi thế, khi việc ấy vừa mới xảy ra, Luật Nhân Vương suýt nữa đã gây sự đánh với ta rồi. Giữa ba anh em chúng ta, tuy võ công đều suýt soát nhau, nhưng nói về trí khôn, thì Luật Nhân Vương là người sáng suốt hơn hết. Trong những ngày bị vây khốn, chính ông ta đã nhờ linh cảm của mình sáng tạo được cái thế thần công và chưởng pháp. Đồng thời đã đem hai môn tuyệt học ấy ghi chép cả vào chiếc quạt Phỉ Thúy phiến của ông ta. Nhưng chẳng ngờ lại xảy ra một việc khiến ai nghe đến cũng phải kinh hoàng như vậy!

Thích Đinh Nhạn nói :

- Ông ấy xem có vẻ ngạo mạn quá!

- Đúng như vậy, ông ấy là con người hoàn toàn hành động theo tình cảm. Chỉ khổ nỗi là những môn tuyệt học của ông ta lại không hề có chép phó bản. Trong khi ấy, ông ta nhờ vào linh cảm để sáng tạo ra những môn tuyệt học của mình, nên sau đó thì ông ta đã quên đi tất cả!

- Như vậy thực là đáng tiếc!

- Chẳng những đáng tiếc mà thôi đâu, sau khi việc ấy đã xảy ra rồi, ông ta vô cùng bất mãn gần như không chịu tha thứ cho tôi. Vì ông ta cho rằng việc ấy đầu đuôi do tôi mà ra...

- Việc ấy nào có thể trách cứ một mình lão tiền bối được.

Tá Thiên Vương giọng cười nói :

- Sau khi ba món binh khí ấy bị mất đi, cả ba chúng tôi đồng thề rằng, ngoại trừ trường hợp có ai tìm lại được giúp chúng tôi số binh khí đó, bằng không thì chúng tôi thề sẽ không dấn bước vào chốn giang hồ nữa. Ba món binh khí đó đều là vật tùy thân và tiêu biểu cho chúng tôi. Bởi thế, nếu nó xuất hiện trong chốn giang hồ tất sẽ làm cho hết thảy các nhân vật võ lâm đều phải kinh hãi. Đồng thời, danh dự của chúng tôi cũng sẽ tiêu tan từ đó!

Đôi mày của Thích Đinh Nhạn cau lại, chàng nói :

- Nếu ba món binh khí đó không tìm lại được, các ông nhứt định không xuất hiện trong chốn giang hồ nữa.

- Đúng như vậy!

- Nếu thế, chẳng hóa ra công lao cực nhọc của vãn bối bấy lâu nay đều tan biến thành mây khói cả hay sao.

Hãm Địa Vương nói tiếp rằng :

- Chỉ cần ngươi tìm lại giúp cho anh em chúng ta ba món binh khí đó thì sẽ giải quyết được tất cả mọi vấn đề khó khăn!

Tá Thiên Vương nói :

- Võ công của ngươi ta đã thấy rõ rồi. Nếu chỉ dựa vào trình độ võ công đó thì chắc chắn không thể nào tìm lại được ba món binh khí đó giúp chúng ta đâu!

Nói đến đây, lão ta ngừng lại trong giây lát, mới tiếp :

- Bởi thế, ba anh em chúng ta sẽ “thù lao” cho ngươi trước khi nhờ ngươi đi tìm giúp số binh khí ấy về!

Vừa nghe qua, Thích Đinh Nhạn không khỏi giật mình. Vì chàng biết hai tiếng “thù lao” mà Tá Thiên Vương nói có nghĩa là sẽ chỉ dạy võ công thêm cho chàng. Do đó, trong lòng chàng vui mừng như điên, quả tim suýt nữa nhảy tung ra khỏi lòng ngực.

Hãm Địa Vương cười ha hả nói :

- Thằng bé đen kia, mạng của ngươi to lắm đó!

- Xin đa tạ công ơn dạy dỗ của lão tiền bối!

Tá Thiên Vương nói :

- Thích Đinh Nhạn, nếu cả ba chúng ta chịu đồng tâm hợp lực để đào tạo ngươi, thì ngươi trở thành một bậc kỳ tài cái thế trong võ lâm là việc rất dễ dàng chứ không có chi là chuyện khó cả. Song, chỉ ngại riêng Luật Nhân Vương không biết có bằng lòng hay không.

Hãm Địa Vương nói :

- Nếu ông ta không bằng lòng, mà không đánh bẹp đầu ông ta ra mới là chuyện lạ...

Ông dừng câu nói lại trong giây lát, rồi to tiếng gọi :

- Bớ lão già xinh đẹp kia, ông làm ơn ra cho chúng tôi gặp mặt một tí!

Liền đó, Luật Nhân Vương với dáng điệu lạnh lùng như băng, từ trong túp lều tranh chậm rãi bước ra. Ông ta đưa mắt liếc qua Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương một lượt, nói :

- Hai con quỷ già ngươi, coi chừng lại đào tạo ra một ma vương của võ lâm đó!

Tá Thiên Vương chẳng khỏi sửng sốt. Lão ta không phải kinh ngạc trước câu nói của Luật Nhân Vương, mà chính là ở chỗ ông này đã tỏ ra bằng lòng truyền dạy võ công cho Thích Đinh Nhạn.

Luật Nhân Vương là người có tánh tình nóng nảy, nhưng chẳng ngờ ông ta lại có thiện cảm với Thích Đinh Nhạn. Thấy thế, Tá Thiên Vương không khỏi thầm vui mừng, cất tiếng cười ha hả nói :

- Lão già xinh đẹp kia, về việc ấy ông nên yên lòng!

Nói đến đây, lão ta đưa mắt ngó về Thích Đinh Nhạn quát rằng :

- Sao ngươi còn chưa chịu bước tới thi lễ.

Thích Đinh Nhạn nhờ phước chí tâm linh nên vội vàng bước tới quỳ lạy xuống đất, nói :

- Đệ tử xin ra mắt sư phụ!

Luật Nhân Vương vẫn lạnh lùng nói :

- Ta chỉ là một phần ba thôi, vậy còn hai vị nữa!

Nghe thế, Thích Đinh Nhạn liền lần lượt bước tới quỳ lạy Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương.

Hãm Địa Vương là người tánh tình thẳng thắn, nên liền bật cười nói :

- Tốt, tốt! Thằng bé ngoan kia, thực không ngờ ba anh em chúng ta đây lại thu nạp được một môn đồ như ngươi.... Ha ha, được người ta gọi hai tiếng sư phụ cũng đỡ nghiện!

Thích Đinh Nhạn vui mừng như muốn phát điên. Vì nếu học được võ công của Tam Võ Vương thì còn có lo chi mối thù không trả được. Còn lo chi không trừ được Trần Đế.

Luật Nhân Vương lạnh lùng nói :

- Này lão già đen kia, ông chớ nên đắc ý vội, ông định truyền cho nó môn võ công chi thế.

- Tôi... tất nhiên là sẽ dạy cho nói đường Hãm Nhạc Lôi Đình Chưởng!

Luật Nhân Vương gật đầu tỏ vẻ bằng lòng, rồi quay qua Tá Thiên Vương hỏi :

- Còn ông.

- Tôi sẽ truyền cho nó đường Tá Thiên Phích Lịch chưởng, còn ông.

- Tôi à.

Luật Nhân Vương mỉm cười, chậm rãi nói tiếp :

- Các ông chỉ truyền dạy cho nó có một tí thôi, còn tôi thì sẽ dạy tất cả cho nó những gì tôi biết.

Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương không khỏi sửng sốt, nói :

- Vậy, bảo thế nào mới gọi là nhiều.

- Lão già đen kia, còn ai chẳng biết Ngũ Độc Lân Hoa Đạn của ông là kỳ tuyệt trong thiên hạ...

- Cái đó...

- Cái đó thì sao. Có phải ông không bằng lòng dạy cho nó hay sao.

- Được, được! Tôi sẽ cho nó ba mươi viên Lân Hỏa Đạn.

- Còn lão già mặt xanh kia, thứ thuốc Hồi Ngươn Tục Mệnh Kim Đơn của ông có hiệu lực cải tử hoàn sinh, vậy ông....

- Ông hãy yên lòng, tôi sẽ cho nó năm viên! Còn ông biếu gì cho nó.

Luật Nhân Vương cười gượng, nhưng không nói chi cả. Ông ta chậm rãi bước tới Thích Đinh Nhạn, cười nói :

- Tôi sẽ biếu cho nó những cái chính các ông không dám biếu. Đấy là, tôi sẽ truyền sang cho nó một nguồn nội lựctương đương với sức một người rèn luyện trong ba mươi năm. Đồng thời, sau đó tôi sẽ truyền dạy cho nó về U Linh bộ pháp!

Câu nói ấy của Luật Nhân Vương đã làm cho Thích Đinh Nhạn và hai lão già kia đều biến sắc mặt. Vì nếu Thích Đinh Nhạn được truyền sang một số nội lực như thết, thì cũng có nghĩa là nội lực của Luật Nhân Vương sẽ bị giảm sút đi một mức tương đương!

Tá Thiên Vương sửng sốt nói :

- Tôi thấy không nên làm như vậy. Tốt hơn để cả ba anh em chúng ta hợp lực chia xớt cho nó một số nội lực như vậy thì là phải hơn...

Luật Nhân Vương ngắt lời nói :

- Nội lực của ba anh em chúng ta, vì sở học có khác nên nội lực không hoàn toàn giống nhau. Vậy, nếu cả ba mỗi người sang sớt cho nó một ít thì cũng không gây được tác dụng gì. Bởi thế, để một mình tôi sang sớt cho nó thì hay hơn!

Hai lão già khác nghe vậy liền gật đầu đồng ý!

Vì cả hai người đều hiểu rằng ngay từ lúc thuở còn nhỏ, Luật Nhân Vương đã gặp may mắn trời ban nên nội lực của ông dồi dào nhất trong số ba người. Vì vậy dù ông ta có bớt đi bấy nhiêu đó cũng không có chi hại lắm.

Luật Nhân Vương bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn nói :

- Ngươi hãy ngồi yên xuống đây!

Thích Đinh Nhạn ngoan ngoãn nghe lời. Luật Nhân Vương liền đưa bàn tay mặt ra đè lên Thiên Linh Cái của chàng, rồi vung tay trái lên điểm nhanh khắp ba mươi sáu đại huyệt trong châu thân của chàng.

Thích Đinh Nhạn trước tiên cảm thấy khắp người đều tê dại, rồi sau đó lại cảm thấy có một luồng hơi nóng hết sức ồ ạt xuyên qua Thiên Linh Cái rồi tràn vào Sinh Tử Huyền Quan vượt qua Thiên Địa Chi Kiều, chảy cuồn cuộn vào Ngũ Tạng Lục Phủ và hòa tan trong Thất Kinh Tĩnh Mạch...

Thế là trong một tai họa, chàng lại gặp một việc may to tát.

Chàng không ngờ rằng mình đã đứng kề bên cái chết, thế mà bỗng nhiên trở thành một bật kỳ tài cái thế qua sự đào tạo của Tam Võ Vương.

Đấy là phước của võ lâm. Hay là cái họa của giới giang hồ.

Bất luận là họa hay phước, Thích Đinh Nhạn vẫn là một con người thừa hưởng được võ công cái thế của Tam Võ Vương!

Chàng ngồi yên một lúc thì cảm thấy khắp người nóng ran như lửa đốt hết sức khổ sở, nên cuối cùng bị ngất lịm đi!

Tá Thiên Vương liền lấy một viên thuốc Hồi Ngươn Tục Mệnh Kim Đơn mà bình thường ông xem như là vật quý báu nhứt đời bỏ vào miệng của Luật Nhân Vương một viên và lại lấy ra một viên khác cho Thích Đinh Nhạn uống vào rồi thò tay giải trừ các huyệt đạo khắp châu thân của chàng.

Sau đó, Thích Đinh Nhạn bừng tỉnh trở lại, cảm thấy trong người khỏe khoắn lạ thường. Chàng ngước mặt nhìn lên thì trông thấy Luật Nhân Vương đang ngồi yên trên đất để vận dụng nội công, sắc mặt ông từ tái nhợt lần lần trở lại hồng hào!

Chàng trông thấy thế trong lòng hết sức ái ngại, đôi mắt bất giác trào ra hai dòng lệ. Chàng cất tiếng cảm động kêu to :

- Sư phụ!

Luật Nhân Vương gượng cười nói :

- Ngươi chớ vội cảm kích làm chi. Trong vòng ba tháng nữa, nếu ngươi không lấy được trở về số binh khí của anh em ta bị mất... Hừ, thì chúng ta đây có thể đào tạo được ngươi cũng có thể hủy diệt được đó!

- Đệ tử nhất quyết lấy lại cho kỳ được ba món binh khí của sư phụ!

Luật Nhân Vương đưa mắt quét qua Tá Thiên Vương nói :

- Giờ thì đến phiên ông rồi đó!

Tá Thiên Vương nói :

- Thích Đinh Nhạn, nội lực của ngươi hiện nay đã dồi dào tuyệt đỉnh rồi, vậy ta sẽ truyền dạy cho ngươi Tá Thiên Phích Lịch chưởng tuyệt nghệ trong đời ta, ngươi hãy chú ý học kỹ!

Ông dừng câu nói trong giây lát, rồi tiếp :

- Về phần võ học, người tài còn có người tài hơn, duy có những kẻ cần mẫn thì mới có thể cao vượt hơn người khác. Vậy ngươi nhớ lấy nằm lòng!

- Đệ tử không bao giờ dám quên lời chỉ dạy của sư phụ!

- Như vậy là tốt lắm! Tá Thiên Phích Lịch chưởng gồm tất cả sáu chiêu, khi xử dụng ra thì chưởng lực hùng hậu như có thể che kín cả bầu trời và mạnh mẽ chẳng kém chi sấm sét. Giờ đây ta dợt thử cho ngươi xem trước nhé!

Vừa nói dứt lời, Tá Thiên Vương liền bắt đầu biểu diễn Tá Thiên Phích Lịch chưởng từ chậm tới mau cho Thích Đinh Nhạn xem. Đến thế đánh cuối cùng thì chưởng thế quả như có thể che kín cả bầu trời, chưởng phong ồ ạt ghê rợn chẳng thua gì sấm gầm sét nổ. Thích Đinh Nhạn trông thấy không khỏi sợ hãi thối lui ra sau mấy bước!

Lúc đầu, Thích Đinh Nhạn học rất khổ nhọc, nhưng nhờ Tá Thiên Vương chỉ dạy tỉ mỉ tận tình nên chàng cũng đã lĩnh hội được hết. Chàng đã dợt đi dợt lại mấy chục lần mới dừng chân đứng yên.

Tá Thiên Vương nói :

- Giờ đây, ngươi đã phát huy được bảy phần mười thế chưởng ấy rồi. Sau này, ngươi phối hợp với nguồn nội lực dồi dào của ngươi, chắc chắn trong giới giang hồ sẽ khó kiếm được tay đối địch đó!

Nói đoạn, ông ta quay qua Hãm Địa Vương nói :

- Này lão già đen, giờ thì đến lượt ông rồi!

Hãm Địa Vương cau mày nói :

- Tôi không truyền dạy cho nó Hãm Nhạc Lôi Đình Chưởng nữa đâu vì chưởng pháp này không mạnh hơn Tá Thiên Phích Lịch chưởng của ông. Hơn nữa, nó đã học một chưởng pháp rồi, như vậy cũng kể là tạm đủ. Tôi sẽ truyền dạy cho nó một môn võ khác vậy!

- Ông truyền dạy cho nó môn chi.

- Hiện giờ tôi chưa nghĩ ra...

Luật Nhân Vương biến hẳn sắc mặt nói :

- Có lý đâu ông nuốt lời hứa hay sao.

- Nào phải thế! Nào phải thế! Tôi sẽ truyền dạy cho nó về thuật khinh công Vân Lý Thập Nhị Phiên!

- Cũng hay lắm!

Vân Lý Thập Nhị Phiên của Hãm Địa Vương là một thuật khinh công cao tuyệt trong võ lâm. Ông ta chỉ cần vọt người bay lên là đã có thể bay cao hằng ba trượng, rồi sau đó thân hình nhào lộn một cách kỳ diệu, tức thì cả người lại lao vút đi xa ngoài mười trượng. Thế rồi, giữa lúc thân hình còn đang lơ lững trên không, người ông ta lại nhào lộn một lần nữa, cả người lại lao vút tới ngoài mười trượng. Cứ thế nhào lộn trên không đến đủ mười hai lần, thân người mới rơi nhẹ nhàng trở xuống đất.

Ông ta trước tiên dạy cho Thích Đinh Nhạn những câu khẩu quyết của môn khinh công tuyệt đỉnh này, rồi sau đó lại tốn hằng nửa ngày để dạy cho chàng thực tập. Dù vậy, Thích Đinh Nhạn cũng chỉ mới có thể nhào lộn được năm vòng mà thôi.

Cuối cùng, Luật Nhân Vương đem U Linh bộ pháp mà ông ta vừa sáng tạo ra được truyền dạy tỉ mỉ cho Thích Đinh Nhạn.

Luật Nhân Vương nói :

- Sau khi học được bộ pháp này rồi, tuy chẳng dám nói trên đời này không còn ai có thể đánh trúng được ngươi, nhưng tất cả nhân vật trong võ lâm giang hồ hiện nay mà ta biết thì chắc chắn không ai có thể đánh trúng ngươi được. Bộ pháp này họ thì rất dễ, song đem ra áp dụng thì hết sức khó khăn.

Liền đó, Luật Nhân Vương bắt chàng thực tập U Linh bộ pháp của ông dạy.

Thích Đinh Nhạn quả thấy bộ pháp ấy thực không sai ngoa với cái tên của nó, người xử dụng nó trông nhẹ nhàng và linh động chẳng khác một bóng ma!

Tam Võ Vương đã mang tất cả những võ công cau siêu và thực dụng nhất của mình truyền dạy cho Thích Đinh Nhạn. Nhưng Thích Đinh Nhạn hiểu rằng, người đã truyền dạy cho mình nhiều nhất chính là Luật Nhân Vương.

Luật Nhân Vương đã truyền sang cho chàng một luồng nội lực tương đương với một nguồn nội lực của cá nhân trui rèn trong ba mươi năm liền. Đấy thực là điều may mắn hiếm có!

Nhưng Tá Thiên Phích Lịch chưởng của Tá Thiên Vương và thuật khinh công tuyệt thế Vân Lý Thập Nhị Phiên của Hãm Địa Vương cũng đều là những môn tuyệt học thượng thặng trong võ lâm cả!

Chỉ một người chàng mà thu thập được tất cả sở học tinh túy của Tam Võ Vương, đây quả là một kỳ duyên trời ban hi hữu trong đời người. Hơn nữa, Tam Võ Vương lại chịu gác bỏ thành kiến cá nhân để cùng truyền dạy võ công cho Thích Đinh Nhạn, cũng phải kể là một sự kiện không phải tầm thường.

Đến ngày thứ ba, Hãm Địa Vương trao cho Thích Đinh Nhạn một cái túi đựng những viên Ngũ Độc Lân Hỏa Đạn trịnh trọng nói rằng :

- Thứ Ngũ Độc Lân Hỏa Đạn này, ta đã dùng tâm huyết cả một đời người, đồng thời nhờ những ngày bị vây khốn ở đây mới luyện thành được. Mỗi lần xử dụng sáu viên, ném ra thành một cái vòng tròn. Lớp bên ngoài của nó gồm có lưu hoàng và lân tinh, nên khi bay ra khỏi tay liền bốc cháy lên ngay. Trong khi đó, giữa ruột của nó là thuốc nổ và độc sa, nên khi phát nổ lên thì trong phạm vi mấy trượn chung quanh đó, hễ ai bị trúng nhằm thì tan xương nát thịt ngay. Bởi thế, thứ Ngũ Độc Lân Hỏa Đạn này, nếu không phải là gặp trường hợp hết súc cấp bách, hoặc phải đối phó với lũ người đại gian đại ác, tuyệt đối không nên xử dụng.

- Đệ tử xin luôn luôn ghi nhớ!

Tá Thiên Vương móc ra năm viên Hồi Ngươn Tục Mệnh Kim Đơn trao cho Thích Đinh Nhạn nói :

- Thứ Kim Đơn này, bình thường ta quý báu hơn cả vàng ngọc. Vì nó có thể cải tử hoàn sanh, hơn nữa lại có thể giải trừ được bá độc. Vậy ngươi nên dùng một cách thận trọng.

- Con xin tạ ơn sư phụ!

Xem tiếp hồi 33 Yêu và hận
Bình Luận (0)
Comment