Độc Nữ Pk Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 13

Hoa Tri Chi và Tiểu Tư ăn cua nướng vui đến ngủ không yên. Cổ Dĩ Tiêu dù sao cũng ngủ rất trễ cho nên đi theo các cô đánh bài uống bia. Anh trai Cổ Dĩ Tiêu là thanh niên mẫu mực không dính rượu thuốc,nhưng cô thì không bài xích uống rượu,chẳng qua uống ít được. Các cô đánh địa chủ, ai thua trên đầu ghim một đuôi sam, kết quả Cổ Dĩ Tiêu một đuôi sam cũng không có,Tiểu Tư và Hoa Tri Chi cực nhanh biến thành yêu quái.

“A,Thiểu Hiên của cậu khi nào thì về nước?” Hoa Tri Chi vung bài, nhìn đồng hồ đã gần đến hai giờ .

“Qua mấy tháng, có lẽ là cuối năm…… Cụ thể tớ cũng không rõ ràng.” Cổ Dĩ Tiêu ngáp vài cái,có chút say.

Hoa Tri Chi thu thập bài tán loạn, cười gian hỏi:“Cậu có cơ hội hay không?”

“Khôngbiết nửa.” Cổ Dĩ Tiêu gục đầu xuống,“Nhà của tới cùng nhà anh ấy quan hệ rất tốt , ba ba ma ma đều rất thích anh ấy, ba mẹ anh ấy còn hay nói giỡn với tớ, bảo tớ là vợ tương lai của anh ấy……” Cô ngượng ngùng che mặt,“Anh ấy khi đó đồng ý ! Bất quá…… Đó đã là chuyện nhiều năm trước, có thể đã quên .”

“Vậy cậu còn do dự cái gì,sau khi hắn trở về cậu liền thổ lộ!” Tiểu Tư giựt giây nói.

Cổ Dĩ Tiêu tiếp tục nói,“Tớ cảm thấy vẫn là……”

“Có con gián a.” Hoa Tri Chi cắt đứt lời của cô, không chút nào để ý chỉ vào góc tường,“Có thể là một cha một mẹ a.”

Cổ Dĩ Tiêu sợ tới mức từ trên mặt đất nhảy dựng lên nhìn sang góc tường, nơi đó quả nhiên có hai con gián, cọng râu đen của bọn chúng đang chuyển động nhạy bén như thám thính cái gì. Cô thấy sởn tóc gáy, hàm răng đều đánh vào nhau, hối hận bản thân đến đây không mang theo thuốc diệt côn trùng, không được cô sắp hét lên, nhưng mà cô lại sợ chính mình thét chói tai sẽ làm cho con gián bắt đầu chạy đến,cô nhỏ giọng nói với Hoa Tri Chi:“Cậu đánh chết bọn chúng đi?”

“Con gián có cái gì phải sợ , nó tốt xấu cũng là một sinh mệnh.” Hoa Tri Chi thờ ơ, nằm xuống ngủ.

“Tiểu Tư……” Cổ Dĩ Tiêu lại chuyển qua bên giường Tiểu Tư, lay động người đang mơ màng,“Đứng lên đánh chết chúng nó đi……”

“Ai nha, không nên.” Tiểu Tư trở mình tiếp tục ngủ.

Sắc mặt Cổ Dĩ Tiêu tái nhợt mới nhớ tới các cô không sợ gián mà sợ con chuột và thằn lằn. Trời ơi!Cô nhìn về phía sinh vật đáng sợ ở góc tường, kinh dị phát hiện chỉ còn một con ! Dư quang đảo qua cặp râu đang đong đưa,Cổ Dĩ Tiêu chợt quay đầu lại,phát hiện một con gián khác không biết khi nào lại bay đến đầu giường Tiểu Tư, nó còn hướng về phía mình nhe răng cười.

Một con gián khác cũng đang vỗ cánh dường như đang muốn cất cánh.

Cổ Dĩ Tiêu dường như bị bệnh tim bộc phát mà chết, cô không nghĩ nhiều như vậy,ôm đầu chạy ra khỏi cánh cửa, hoảng sợ như nhà có chó hoang.Cô vọt tới phòng khách dưới lầu,mới phát hiện chính mình sợ tới mức hai chân như nhũn ra dường như đứng không vững.

Đêm đã khuya, tất cả mọi người đều đi ngủ. Cổ Dĩ Tiêu ủ rũ ngã vào sô pha,nhưng trong lòng còn sợ hãi nhìn xung quanh, sợ từ nơi nàò đó lại chui ra một tiểu cường, như vậy cô ngay cả nơi duy nhất cũng không có .Cô như con ếch nằm nghiêng ở một góc sô pha,vẻ mặt hoảng hốt,cô chỉ cảm thấy có mấy trăm con gián ở trước mắt tay cầm tay nhảy điệu Tăng-gô.

Có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, tiện đà vang lên thanh âm xuống thang lầu.

Là con gián bị đánh chết sao? Cổ Dĩ Tiêu cực hy vọng, chờ Hoa Tri Chi hoặc là Tiểu Tư nói cho cô biết một tin tức tốt, nhưng mà……

“Khuya như vậy còn chưa ngủ?” Dịch Thừa lau mái tóc ướt đẫm, hiển nhiên mới vừa tắm rửa xong.

“Có gián……” Cổ Dĩ Tiêu đáng thương nói, lại lui vào góc sô pha.

Dịch Thừa cũng không sợ gián,từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, mở ra uống mấy ngụm lớn, lúc muốn lên lầu thuận miệng hỏi:“Muốn ngủ ở phòng thầy hay không? Có chổ trống còn mát mẻ.”

“Vậy thầy ngủ trên mặt đất,em ngủ giường được không?” Cổ Dĩ Tiêu bay nhanh đứng lên, nhanh như chớp chạy tới.

“Được.” Dịch Thừa trả lời rất kiên quyết.

“Thầy …nơi này…… Không có con gián chứ?” Cổ Dĩ Tiêu cảnh giác nhìn xung quanh, nghiêm túc quét qua từng góc có thể chạy ra một con gián.

Dịch Thừa thản nhiên ôm lấy khóe môi, ngửa đầu uống bia. Ánh mắt hắn chặt chẽ nhìn chằm chằm Cổ Dĩ Tiêu không hề có ý che dấu, hắn không hề giống phó giáo sư đại học đứng đắn, lại giống như con báo ban đêm đi ra ngoài kiếm ăn.

“Két.” Vừa rồi còn vù vù thổi gió lạnh điều hòa bỗng nhiên đình chỉ hoạt động.

“Sao?” Cổ Dĩ Tiêu nháy mắt mấy cái,“Hỏng rồi sao?”

“Để tôi xem thử.” Dịch Thừa đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng trên ghế, lấy tay khuấy phiến lá điều hòa,“Giống như bên trong bị mắt kẹt……”

“Như thế nào lại như vậy nha…… Thật vất vả mới có một chổ ngồi mát mẻ để ngồi……” Cổ Dĩ Tiêu xoa eo, không kiên nhẫn nhìn Dịch Thừa khuấy động phiến lá điều hòa, cười nhạo nói:“Hắc hắc hắc, anh hùng không đất dụng võ ? Nếu đổi thành thầy giáo vật lý hoặc máy móc,nhất định lập tức liền chuẩn bị cho tốt.Anh thật không được .”

Tay của Dịch Thừa như cô mong muốn đứng ở giữa không trung, hắn chậm rãi quay đầu, chậm rãi nhìn thẳng vào cô, chậm rãi mở miệng nói:“Anh, không,được?”

“Như thế nào? Anh chính là không được nha.” Cổ Dĩ Tiêu khinh thường nói, hắn là phó giáo sư hệ triết học làm sao biết sửa điều hòa? Chẳng lẽ để tên Tô Cách Lạp kia thì có thể sửa điều hòa tốt sao?

Dịch Thừa từ ghế trên nhảy xuống dưới, cởi bỏ hạt nút thứ nhất trên áo sơmi.

Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy cái dạng này của hắn, một chút cũng không giống giáo sư mang theo hào quang mà giống như tên du đãng trên đường không có việc làm.

“Trước kia không có quen bạn trai sao?” Dịch Thừa đột nhiên hỏi.

“Liên quan gì đến anh .” Cổ Dĩ Tiêu quay đầu không để ý ….

Dịch Thừa thong thả đi tới, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay bên người Cổ Dĩ Tiêu đặt trên tường, đem cô vây khốn ở bên trong cánh tay chính mình,“Không trách được, nếu không cô nhất định biết khi đối mặt với đàn ông tốt nhất đừng nói hắn không được……”

“A –” Cổ Dĩ Tiêu muốn đẩy hắn ra nhưng đã không còn kịp rồi, môi hắn rơi xuống bá đạo mà cường hãn.

Dịch Thừa tuyệt đối là kẻ hai mặt thành công nhất trên thế giới!“Ban ngày là giáo sư, buổi tối là cầm thú”!

Cổ Dĩ Tiêu trừng mắt, căn bản thấy không rõ mặt hắn, hắn đem cả người dán lên như chủ tâm muốn đè chết cô, cảm giác này…… A, Cổ Dĩ Tiêu thừa nhận còn không phá hư. Nhưng mà tại sao có thể như vậy nha?

Cô không phải ghét hắn nhất sao? Không phải muốn đào phần mộ tổ tiên của hắn lên sao? Không phải muốn đánh ngất hắn, sau đó cởi sạch quần áo rồi trói đến trên đài chủ tịch sao? Quả nhiên, rượu sau loạn tính a, Cổ Dĩ Tiêu bị hắn ôm ngang sát vào người,thề chính mình về sau tuyệt không uống rượu ……

“Nghiệt duyên……” Cổ Dĩ Tiêu nói thầm,đưa tay sờ mái tóc trơn thuận của hắn.Hắn dường như được nhận khích lệ,cuồng dã kịch liệt hôn lên người cô……

☆★

Hô hấp dần dần vững vàng,Dịch Thừa rời khỏi Cổ Dĩ Tiêu đang ngủ say, đắp chăn mỏng lên người cô,phủ thêm một bộ quần áo, rút ra một điếu thuốc, châm, hít thật sâu một ngụm. Còn chưa nếm đến mùi cay vốn có, sau lưng đã bị người ta đạp mạnh một cái, hại hắn thiếu chút nữa bị sặc.“Không được hút thuốc!” Cổ Dĩ Tiêu hung hăng trừng mắt hắn, sau đó chịu không nổi ho khan. Dịch Thừa cả kinh, vội tắt tàn thuốc.

“A ……” Cổ Dĩ Tiêu trở mình gục đầu vào gối, than thở, sau đó lại chìm vào mộng đẹp.

Dịch Thừa sửng sốt thật lâu, nhìn hộp thuốc lá cầm trong tay cùng với bật lửa, khe khẽ thở dài rồi ném bọn chúng vào thùng rác. Tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu Cổ Dĩ Tiêu, trong lòng thế nhưng tràn ngập một loại dịu dàng khó có thể nói nên lời, thật giống như tình cảm ngủ say thật lâu lại thức tỉnh ……

Bảy năm trước.

“Chúc mừng, tiến sĩ trẻ tuổi!” Hiệu trưởng đại học New York đem học vị tiến sĩ trao tặng Dịch Thừa, thân thiết cùng hắn bắt tay.

“Cám ơn.” Dịch Thừa trên mặt cũng không biểu hiện ra nhiều vui sướng, dù sao học vị tiến sĩ là chuyện sớm hay muộn, vấn đề chẳng qua chỉ là thời gian.

“Chào , chúc mừng!” Deborah đi về phía hắn , dùng sức hôn lên mặt hắn một cái,ôm lấy cánh tay hắn,“Em đã đặt chổ tốt chờ anh đến !”

“Ừm.” Dịch Thừa kéo cà- vạt, cởi bỏ cái nút thắt trên áo sơmi,“Đi thôi.”

Hai người đi phòng ăn cách điệu trang nhã,tiến hành bữa tối cuối cùng -

Bữa tối tiến hành đến một nửa, Deborah trầm mặc trong chốc lát bỗng nhiên cầm tay hắn,“Stevens, em yêu anh,em không muốn rời khỏi anh!”

Mặt Dịch Thừa nhanh nhăn lại, nắm chặt tay cô, nhếch môi nhưng không có mở miệng nói chuyện.

“Tại sao?” Nước mắt của Deborah đảo quanh ở hốc mắt,“Anh vì sao không thể giống hai năm trước ở tại chỗ này giúp em?”

“Anh đồng ý vì em ở lại Mĩ Quốc,vậy em nguyện ý chia tay hai người đàn ông kia sao?” Dịch Thừa nhìn mặt bàn.

Deborah nghẹn lời, ngơ ngác lôi kéo tay hắn, nhẹ giọng hỏi:“Anh…… Anh không phải không ngại bọn họ sao?”

“Thiên tài mới không ngại!” Dịch Thừa bỏ tay cô ra.

“Stevens, đừng như vậy, chúng ta nói chuyện một chút……” Deborah thử cùng hắn trao đổi,“Chúng ta ở cùng một chỗ rất vui vẻ không phải sao? Chẳng lẽ một chọi một mới có thể vui vẻ? Em cũng không phản đối anh có bạn gái khác, chẳng qua là anh vẫn không chịu mà thôi. Chúng ta còn trẻ như vậy, không cần dùng tiêu chuẩn hôn nhân để ép buộc mình, được không?”

Dịch Thừa chờ cho cô nói hết lời, sau đó nói:“Anh sẽ về nước.”

“Sao, Thượng Đế của em!” Deborah vỗ ót, làm ra vẻ mặt không thể làm gì,“Có lẽ là chúng ta sinh trưởng ở nơi văn hóa không giống nhau,cho nên tư tưởng chúng ta khó có thể câu thông.”

Dịch Thừa ảm đạm cười,“Chúc em gặp may mắn.”

“Quên đi.” Deborah vỗ vỗ vai hắn,“Hy vọng chúng ta về sau vẫn là bạn tốt.”

“Chúng ta vốn chính là….” Ngay cả hắn cũng không biết,hai người bọn họ tại sao từ người yêu trở thành bạn bè, giống như ai cũng chưa bày tỏ cứ như vậy ở cùng một chỗ.Đây có lẽ phong cách bên nước Mĩ, hợp thì ở chung, không hợp thì chia tay, lúc ở chung một chỗ có thể không có tình yêu,lúc tách ra cũng không có oán hận.

Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên xoa mắt ngồi dậy, cắt đứt suy nghĩ của Dịch Thừa, hắn quay đầu qua nhìn cô.

“Em phải đi ra ngoài ngủ.” Cô mơ mơ màng màng cũng không quên bọn họ bí mật quan hệ.

Dịch Thừa dường như nhớ đến chuyện quan trọng, lắc lắc cô, đem cô lay đến tỉnh táo,“Muốn anh đi mua thuốc hay không?”

“Thuốc gì?” Cổ Dĩ Tiêu không hiểu ngây ngốc chớp mắt nhìn hắn.

“Anh……” Dịch Thừa gãi gãi cái ót,“Vừa rồi không có dùng đồ bảo vệ…… Anh lo lắng em có thể hay không bởi vậy……”

Cổ Dĩ Tiêu biến sắc…… Hoàn toàn tỉnh táo lại, kéo chăn bao quanh chính mình, thối lui đến đầu giường giống như hắn bị dịch bệnh,“Anh có bệnh AIDS?!”

Dịch Thừa không nói gì, tưởng tượng của cô thật sự phong phú, vì thế hắn nói trắng ra:“Anh lo lắng em mang thai.”

Cổ Dĩ Tiêu cắn ngón tay tính toán thật lâu,thở dài một hơi,“Hẳn là là sẽ không .”

“Lại đây.” Dịch Thừa vươn tay về phía cô.“Anh muốn ôm em một cái……”

“Không được,em muốn đi ra ngoài.” Cổ Dĩ Tiêu kéo chăn tay chân luống cuống mặc quần áo vào. Cổ Dĩ Tiêu dùng dép quăng lên kêu ‘rầm” một tiếng, điều hòa lại bắt đầu chạy giống như biết cô tức giận.“Gặp quỷ!” Cổ Dĩ Tiêu trừng mắt nhìn nó một cái, lại nhìn sang Dịch Thừa,cái gì cũng không nói liền mở cửa đi ra ngoài.

Dịch Thừa nhìn lên giường thật lâu, trên gối còn lưu lại mùi vị của cô,chăn giường màu trắng còn lưu lại ấn ký cô bị hắn đoạt lấy,Dịch Thừa sớm nên nghĩ đến,hắn là người đàn ông,mặc kệ cô thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được,cô vĩnh viễn cũng không quên hắn.Cô lãnh đạm rời khỏi làm Dịch Thừa một đêm không ngủ. Hắn hồi tưởng giao điểm vận mệnh bọn họ,bắt đầu từ bài thi đểm tuyệt đối kia, một người tên “Cổ Dĩ Tiêu” đã lẻn vào trong lòng hắn, có lẽ từ khi chính mình không ngừng tìm kiếm thân ảnh của cô , hắn nên dự cảm đến, hắn_ Dịch Thừa đã thua trong tay Cổ Dĩ Tiêu .

Hắn vạn phần không tình nguyện thừa nhận chính mình đối với Cổ Dĩ Tiêu có một loại tình cảm mang tên tình yêu, hắn xong rồi, yêu một cô gái đáng sợ như vậy, đến bây giờ mới hiểu, hắn nhất định không nắm được tim của cô.

Thật sự xong đời .

Xong đời .
Bình Luận (0)
Comment