Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 100

Những ngày trôi qua cực kỳ yên tĩnh, ừm, nói chính xác hơn một chút là từ khi trở lại kinh thành đến giờ, đây chính là quãng thời gian bình yên mà nàng mong đợi nhất.

Mấy ngày nay, Sở Nguyệt trôi qua đều vô cùng thoải mái, trên cơ bản muốn làm gì đều có thể làm, cũng không như hồi còn ở phủ Tể tướng thỉnh thoảng có người đến cửa sinh sự. Còn ở phủ Hữu tướng, mỗi một người đều cung kính tôn thờ nàng, so với Thẩm gia quả thực là thoáng cái được lên thiên đường, thoải mái đến tột cùng.

Cho nên, nàng lại có chút cảm giác bỉ ổi tột cùng… rảnh rỗi đến nhàm chán rồi.

Cũng sắp đến cuối tháng sáu rồi, mỗi ngày mặt trời đều nóng bức phi thường, ban ngày nàng chỉ ở yên trong ổ chim của mình hoặc đứng dưới gốc cây râm mát, hoặc đọc sách, hoặc nghiên cứu y thuật hay độc dược, hoặc lim dim ngủ một giấc, ngẫu nhiên đến lúc mặt trời lặn về phía tây, màn đêm buông xuống, khí nóng tiêu tán nàng mới ra cửa quan tâm một tí mớ sản nghiệp và chúng bạn được phân tán khắp kinh thành này… à còn thường xuyên cùng Quân Thương bồi dưỡng tình cảm một chút chứ.

Từ sau hôm đó, nàng và Quân Thương đột nhiên chung đụng nhiều hơn, tình cảm hai người ngày càng nồng thắm, cảm giác cứ như là không còn khoảng cách xa lạ như mọi khi, nó giống như… người một nhà bình thường vậy.

Có điều, hôn sự của hai người đến giờ vẫn chưa có định luận, Hoàng thượng và Quân Thương vì chuyện này mà huyên náo vô cùng, Hoàng thượng dục bắt chọn Kỳ vương phi khác, Quân Thương lại đánh trống khua chiêng chuẩn bị cho đại hôn một tháng sau, không hề có ý nhượng bộ.

Mà Sở Ly cũng chẳng biết vì sao khoảng thời gian này lại gấp rút đến độ chân không chạm đất, cũng không còn thời gian đi dán chặt bảo bối muội muội mình. Nàng hỏi mấy lần, giọng điệu của hắn đều mập mờ lảng tránh, cũng không biết là đang lo lắng hay băn khoăn chuyện gì.

Thương tích của Cận Phong đã hồi phục hơn một nửa nhưng nàng cũng không gọi Hương Hương vè, dầu gì hiện tại trong phủ Hữu tướng này nàng vẫn là một chủ tử chân chính, cơ bản không có gì đáng quan tâm, ngay cả Hoa Hoa cũng chê cuộc sống này trôi qua quá thanh nhạt yên lặng nên nhịn không được cũng bỏ chạy rồi.

Hiện tại người theo hầu cận bên nàng là một nha hoàn tên Sơ Thu do đích thân Sở Ly ca ca lựa chọn, là một cô nương thông tuệ, làm việc lưu loát và nghiêm cẩn, nếu xét Sơ Thu là nha hoàn cận thân thì đúng là ném hai nhân viên tạm thời như Hoa Hoa và Hương Hương đi mười tám dãy phố.

“Oài…” trong một lương đình nào đó của hậu viện trong Hữu Tướng phủ, Sở Nguyệt còn đang lười nhát nằm sấp trên rào chắn, hoàn toàn không có phong thái của bậc tiểu thư khuê các, cố gắng nhướng người đón một chút hơi nước từ làn gió nhẹ không hề mát mẻ, cảm thấy tiết trời nóng bức không thôi, ngay cả không khí hít vào trong miệng cũng nóng hừng hực, nhịn không được thở dài vài bận, “Sơ Thu, có cô thật tốt, ta ở đây được vài ngày đã muốn chịu không nổi rồi.

Sơ Thu đang phất quạt làm mát cho nàng, nghe nàng nói vậy khóe miệng khẽ nhướng lên cười nền nã, “Đại nhân cho người mang đến rất nhiều băng tảng để hạ nhiệt cho tiểu thư, không biết là tiểu thư có muốn cho người khuân đến?”

Sở Nguyệt khoát tay áo tỏ ý không cần, trời nóng như vậy, mấy khối băng mang tới không bao lâu cũng sẽ hòa tan hết, sau đó sẽ càng cảm thấy nóng bức hơn thì có.

Không phải nghe nói có nội công hộ thể thì nóng lạnh bất xâm sao? Vì sao nàng vẫn cảm thấy rất nóng ơi là nóng?

Vươn tay gạt đi mớ mồ hôi mẹ mồ hôi con trên chớp mũi, nghiêng đầu thấy hai má Sơ Thu cũng đỏ bừng bừng, mồi hôi đầm đìa quanh trán, nàng yên lặng quay lại.

Xem ra vẫn có chút tác dụng mà.

Nàng phất phất tay, “Cô tự quạt cho mình đi, người ngoài nhìn thấy còn nghĩ là ta ngược đãi cô.”

Sơ Thu nhẹ cười nói: “Tiểu thư tốt như vậy, có thể hầu hạ ngài là vinh hạnh của nô tỳ, chỉ là đánh quạt thôi cũng là bổn phận của nô tỳ, sao có thể nói là ngược đãi nô tỳ được?”

“Ầy…” Nàng giãn giãn người, hỏi, “Gần đây có tin gì hay hay không?”

Sóng mắt chuyển một cái, Sơ Thu nhẹ giọng nói: “Tiểu thư chắc cũng biết mấy ngày nữa sẽ là đám cưới của Thái tử điện hạ, kế đó là Trưởng công chúa cưới con dâu. Có điều, hôm qua nghe nói Thẩm gia Nhị tiểu thư và tiểu Anh Dũng hầu gia gặp nhau trên đường, cơ hồ tí nữa đã lao vào đánh nhau rồi.”

Sở Nguyệt không còn là Thẩm Nghiên Tịch, cũng không phải Thẩm gia Nhị tiểu thư, hiển nhiên Thẩm Nghiên Huyên theo đó cũng được nâng lên thành Nhị tiểu thư.

Có điều, bây giờ đột nhiên nghe nhắc đến ‘Thẩm Nhị tiểu thư’ vẫn cảm thấy có chút kỳ kỳ, nhưng tin tức mà Sơ Thu vừa nói ra lập tức thu hút sự chú ý của nàng, “Sao sao? Chuyện là như nào?”

“Nghe nói tiểu Hầu gia mở miệng trêu ghẹo, chọc cho Thẩm Nhị tiểu thư thẹn quá hóa giận nên vươn tay muốn đánh tiểu Hầu gia vài cái bạt tai, sau khi bị ngăn lại thì hai người náo loạn lên một hồi. Nếu không phải lúc ấy nha hoàn và nô bộc hai bên nhào ra can ngăn và trấn an chắc sẽ có đánh nhau. Có điều, dù bị can lại nhưng nghe nói Thẩm Nhị tiểu thư cũng đả thương tiểu Hầu gia một ít, nghe nói mặt mũi còn bị bầm vài chỗ a.”

Nói đến đây, chính Sơ Thu cũng nhịn không được cười lên, chỉ hận không thể tận mắt chứng kiến một màn đặc sắc như vậy.

Nghe nói vị Thẩm gia Nhị tiểu thư này trước kia dám bắt nạt tiểu thư nhà mình, thật đáng chết quá đi!

Sở Nguyệt nghe vậy cũng hưng phấn vô cùng, xin tha thứ cho lòng dạ hẹp hòi bẩm sinh của nàng, vừa Thẩm Thẩm gia không dễ qua, người trong Thẩm gia gặp chuyện không vui thì tâm trạng nàng tốt lên không ít.

“Ui da, Thẩm Nghiên Huyên này cũng thật là, dù gì cũng đã là vị hôn phu của mình, hơn nữa lại sắp tới ngày thành thân, chỉ bị đùa giỡn vài câu thì có gì lớn lao? Sao không để ý thanh danh và hình tượng thích đáng động thủ trên phố, còn dám đả thương tiểu Hầu gia vốn được Trưởng công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, Trưởng công chúa có thể không đau lòng sao? Cũng không biết những vết thương đó trong vài ngày có khỏi kịp không, bằng không vào ngày thành hôn mà tiểu Hầu gia mang cặp mắt bầm tím đi rước dâu… cũng khó coi lắm à nha!”

Tiếc quá đi mất, cũng trách chính mình hai ngày nay không ra khỏi cửa, bỏ lỡ màn kịch vui đặc sắc như vậy a!

Sở Nguyệt thở dài, Sơ Thu đứng bên nghe vậy cũng cảm thấy vui sướng, thật lòng cô cảm thấy các vị tiểu thư của Thẩm gia không phải người bình thường, Đại tiểu thư nhà nàng mặc dù làm Thẩm gia Nhị tiểu thư suốt mười bảy năm nhưng được nuôi dưỡng bên ngoài nên không nhiễm nền giáo dục ‘đặc biệt’ của họ.

Nói như thế, tiểu thư may mắn lắm mới không được Thẩm gia ngó ngàng quan tâm a!

Sơ Thu cảm thấy suy nghĩ này của mình rất không đúng, nhấp nhấp môi dưới lại nói: “Trưởng công chúa xem tiểu Hầu gia như minh châu ngọc quý, nâng niu trong lòng bàn tay, cho tới bây giờ đến cả một câu nói nặng còn chưa từng, Thẩm Nhị tiểu thư còn dám đập vỡ mặt tiểu Hầu gia… hơ hơ, e là cuộc sống về sau không dễ chịu đâu.”

Đâu chỉ có không dễ chịu thôi a?

Tin mới nhất còn chưa được truyền ra, nhưng nàng có thể tưởng tượng được Trưởng công chúa sẽ đau lòng và phẫn nộ cỡ nào, bản thân nàng ta cũng không phải dân mềm lòng nhân thiện gì, thế tất sẽ không dễ dàng buông tha Thẩm Nghiên Huyên, nói không đúng thì hôn sự này chẳng phải đã thất bại rồi sao.

Sở Nguyệt đột nhiên nhướng cao mí mắt, lầm bầm lầu bầu nỉ non nói: “Nói không chừng lần này… là Thẩm Nghiên Huyên… cố ý.”

Sơ Thu sững sờ tại chỗ, theo đó cũng ra vẻ đăm chiêu.

Kinh thành cũng không thiếu tiểu thư khuê các, với thân phận và địa vị của tiểu Hầu gia, không chừng cũng có vài người nguyện ý lấy hắn.

Thẩm Nghiên Huyên vốn có đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, mục tiêu ban đầu luôn nhắm thẳng vào Thất điện hạ, về sau Tam tiểu thư Kim Tiểu Nguyệt của phủ Tĩnh Bình Hầu gặp chuyện không may, Hoàng hậu lại càng muốn nhắm nàng làm Thái tử phi, nếu không phải sau này xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi Hạ Chinh không hiểu sao lại đột nhiên vừa ý với nàng, Trưởng công chúa vì thương con trái quá độ nên đi thỉnh chỉ ban hôn, Thẩm Nghiên Huyên tuyệt đối cũng sẽ không nguyện ý gả cho một kẻ tai tiếng như vậy.

Hiện tại mắt thấy ngày thành hôn đang ở trước mắt, lại đột nhiên gây ra chuyện này, ai có thể đảm bảo Thẩm Nghiên Huyên không phải cố ý? Có lẽ nàng ta muốn làm cho Hạ Chinh oán hận, Trưởng công chúa ghét mình, từ đó hủy bỏ luôn hôn sự này là công thành danh toại?

Sở Nguyệt trở mình dựa vào rào chắn, ngã ngửa người nhìn ra bầu trời bao la trên cao, thật sự nàng không muốn chứng kiến Thẩm Nghiên Huyên bình an thoát thân ra ngoài như vậy, vài ngày nữa là đến đại hôn của nàng ta rồi, đến cả quà mừng nàng đã chuẩn bị xong còn gì!

Chợt xung quanh dấy lên một làn gió mát rượi mang theo hơi nước bên hồ quất qua mặt khiến hai mắt nàng hơi nheo lại, vài giọt mồ hôi đang làm tình làm tội nơi chop mũi dường như cũng rụt trở về.

Sau đó, nàng nghe được một tiếng cười rất khẽ bên tai, thoáng cái lãnh hương nơi bầu trời lại như có như không.

“Ực, sao chàng lại đến rồi? Bộ coi nơi này là hậu viện của mình chắc tùy tiện ra vào như vậy? Coi chừng để Hữu tướng đại nhân thấy được lại cho người đuổi chàng ra ngoài đấy.”

Người vừa đến một thân màu nguyệt sắc như thần binh giáng lâm đang đứng trước mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng đến đỗi có thể chảy ra nước, khóe miệng dấy lên một đường í tai được nhìn thấy khiến cho khuôn mặt bẩm sinh lạnh lùng không chút biểu cảm cũng được thêm hoa thêm hương.

Ngoài Thất điện hạ ra thì còn ai vào đây được?

Nghe được lời của nàng, niềm vui trong đáy mắt hắn càng nồng đậm, như cũ vẫn mang theo chút châm chọc đối với Sở Ly, “Thủ vệ tới được ta cũng không yên tâm để nàng ở đây a.”

Cho nên, chàng tự ý xông vào nhà riêng của người ta tuyệt đối không phải lỗi của chàng, toàn bộ chỉ do thủ vệ bảo vệ không nghiêm nên ngăn không nổi bước chân của chàng… có phải không?

Sở Nguyệt cắn môi dưới, im lặng một hồi…

May mắn Sở Ly ca ca bây giờ không ở trong phủ, lại càng không có ở đây, bằng không nghe được những lời này nhất định lại xù long nhím, đến lúc đó ai biết được nàng ở lương định này có còn theo gót điện hạ sang Kỳ vương phủ hay không!

Sơ Thu đứng cạnh rủ hai mắt xuống, thầm nói: ‘Mình không thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì cả nhá!’

Đồng thời … đúng là rất may mắn, may cho đại nhân hiện đang không ở trong phủ.

Nhưng mà sự may mắn của hai người đã hết, lập tức từ xa trông thấy một bộ áo đỏ hào hoa, phong nhã tuyệt thế đang chân thành tiến đến nơi này.

Ực? Không phải đã ba ngày qua huynh ấy không có hồi phủ sao? Sao bây giờ lại trùng hợp, nhắc một cái đã thấy mặt chứ?

Hữu tướng phủ lại một lần náo loạn do Thất điện hạ và Sở Ly chạm mặt nhau, ngoài phủ Hữu tướng, dân chúng cũng đang ầm ĩ, ai nấy đều như vô pháp vô thiên, hòa thượng mang ô, nhiệt thành tụm năm tụm bảy đàm tiếu chuyện thiên hạ.

“Cái gì?” Có người qua đường tò mò hỏi thăm.

Câu hỏi vừa được nói ra thì bên cạnh đã có bảy tám cái miệng hứng trí bừng bừng tiến đến, hào hứng nói.

“Này này, chuyện náo nhiệt như vậy mà huynh đệ của không biết sao? Hôm qua lúc chạng vạng, Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng tranh chấp với Hạ tiểu Hầu gia trên đường, đánh đến cả mặt của Hạ tiểu Hầu gia bầm tím mấy chỗ.”

“Cái gì? Thẩm gia Nhị tiểu thư sao? Không phải nói Thẩm Nhị tiểu thư thể yếu bệnh tật liên mien, cơ hồ bước ra khỏi cửa cũng không còn sức sao? Như nào lại có thể đấm vỡ mặt một nam nhân như Hạ tiểu Hầu gia chứ?”

Đám người trong chớp mắt đều im tĩnh, sau đó lại bùng nổ, “Này này, huynh đài ở xó xỉnh nào chui ra vậy? Bộ không biết tin vị Thẩm gia Nhị tiểu thư ốm yếu bệnh hoạn kia căn bản không phải Thẩm gia cô nương mà là đích muội muội ruột thịt của Hữu tướng đại nhân bị thất lạc nhiều năm sao? Bây giờ Thẩm gia Nhị tiểu thư chính là Thẩm gia Tam tiểu thư trước đây, còn được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, vị tiểu thư được đính hôn với Hạ tiểu Hầu gia ấy.”

Người nọ cũng ngây người ra một lát, hiển nhiên là lần đầu tiên được biết chuyện này. Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hôm nay hắn chỉ vừa đặt chân đến kinh thành, mà chuyện Sở Ly vừa nhận muội muội về cũng mới phát sinh trong vài hôm gần đây, còn chưa được truyền bá ra xa đến vậy.

Có điều nghe nói đến chuyện của kinh thành đệ nhất mỹ nhân, người nọ cũng vô cùng hào hứng, đặc biệt là đối phương còn mang hôn ước, ngay cả hôn kỳ với Hạ tiểu Hầu gia sẽ diễn ra sau vài ngày nữa, như nào vẫn có cảm giác chuyện kỳ quái này vẫn có chút mập mờ.

“Hôm nay tại hạ vừa tới kinh thành, thật sự cũng chưa nghe được tin này, đúng là đã hiểu biết nông cạn rồi.”

“Cái này…”

“A... nhắc tới Thẩm gia Nhị tiểu thư và Hạ tiểu Hầu gia à, hôm qua trên đường đánh nhau đặc sắc lắm đấy. Thật không ngờ một cô nương yếu đuối như Thẩm Nhị tiểu thư mà đánh người lên cũng hung ác và đanh đá đến vậy, dáng vẻ cứ như đang giận dỗi vị hôn phu của mình a, quả thực là không khác gì mối hận giết cha phóng hỏa đốt nhà vậy.”

Mặt khác lập tức có người gật đầu phụ họa: “Để ta nói, cơ bản cũng không có gì quan trọng, chẳng qua chỉ bị trêu chọc đùa giỡn vài câu mà thôi, cũng đâu phải cái gì lớn lao lắm. Nói sao đi nữa, vài ngày tới là thành thân rồi, Thẩm Nhị tiểu thư làm vậy cũng không khác gì chuyện bé xé to, làm mất mặt phu quân tương lai rồi cũng tự làm mất mặt mình.

Lại có người cười nói: “Trong kinh thành ai mà không biết Hạ tiểu Hầu gia là một hỗn đản không ra gì? Mỗi một vị thiên kim khuê các thấy hắn từ xa đã trốn không kịp, không ngờ đến cuối cùng lại có thể cưới được kinh thành đệ nhất mỹ nhân, suy cho cùng vẫn là diễm phúc sâu rộng, bị bầm dậm vài chỗ cũng đáng thôi mà.”

Vài người bên cạnh nghe vậy cũng tỏ vẻ đồng tình, ‘hắc hắc’ cưởi rất gian.

Mọi người còn đang náo nhiệt thảo luận, lập tức nhìn thấy tầng tầng lớp lớp nghi thức đang đến thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đó là nghi thức của Trưởng công chúa đó.”

“Hình như là đang đến phủ Tể tướng a!”

“Hạ tiểu Hầu gia là bảo bối tim can của Trưởng công chúa, bị Thẩm Nhị tiểu thư đánh đến vỡ mặt giữa đường giữa chợ như vậy, há có thể không đến vấn tội chứ?”

“Ây da, lần này Thẩm Nhị tiểu thư thê thảm rồi, cũng không biết hôn sự có thành hay không nữa.”

Bên ngoài ầm ĩ bàn tán, chuyện này lập tức truyền đến phủ Hữu tướng.

Sơ Thu cảm thấy vô cùng hứng thú với những chuyện sụp đổ không vui của Thẩm gia nên lập tức báo cáo chuyện này cho Sở Nguyệt: ‘Trưởng công chúa mang theo một đoàn thị vệ, nha hoàn, ma ma, thanh thế cuồn cuộn thẳng đến phủ Tể tướng a!

Sở Nguyệt chính xác đang nhàm chán vô cùng, trước kia ở Thẩm gia thì chán ghét gặp những con người đó, muốn cầu được thanh tịnh, thì hiện tại rời khỏi Thẩm gia rồi, ngày ngày trôi qua yên tĩnh bất động thì nàng lại chê nhàm, cho nên khi vừa biết được tin này, hai mắt đều sáng rực lên.

Chủ yếu vẫn là sau khi biết được thân thế thật sự của mình, nàng đột nhiên đối với chuyện của Thẩm gia cũng nảy sinh chút hứng thú, đặc biệt là liên quan đến Tể tướng đại nhân.

“Ta muốn đi xem náo nhiệt một chút!”

Mặt trời chói chang hay không không còn quan trọng nữa, trước mắt hai mỹ nam tuấn dật đang tranh luận trước mặt cũng không cần để vào mắt nữa, lúc này nàng nhanh chóng đứng dậy, còn chê tốc độ bản thân quá chậm, lập tức bay vọt lên nóc nhà phóng đi.
Bình Luận (0)
Comment