Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 31

Phản ứng của Thẩm Nghiên Tịch khiến cho Thẩm Nghiên Xu bừng tỉnh, song lời nói ra khỏi miệng há có thể thu lại được? Áp lực khi chạm mặt đâu phải mỗi nàng gánh vác nổi, khiến cho sắc mặt của Thẩm Ngũ tiểu thư càng tái nhợt hơn, dường như nhìn còn kém hơn ‘chiếc đèn dầu trước gió’ của Thẩm Nghiên Tịch nữa là.

Có điều, cho dù trong lòng cô đang chịu đựng bao nhiêu dày vò đi nữa, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không có sự đồng cảm, đợi mãi không thấy cô trả lời, nàng mở miệng nói: “Sao đây Ngũ muội muội? Chẳng lẽ điều ta hỏi rất khó trả lời sao? Không thể nào a! Muội chỉ cần nói dựa vào cái gì mà phán đoán ta không có ở trong phòng, là ai nói cho muội biết ta không ở trong phòng, thật sự rất đơn giản mà!”

Gò má Thẩm Nghiên Xu run run, vừa sợ vừa giận, lại thấp thỏm lo âu, tất cả tâm trạng đều phức tạp khó đỡ, rõ ràng người ở trước mắt đang ngồi đàng kia, cơ thể đơn bạc, sắc mặt suy nhược, vẻ mặt nhạt nhẽo căn bản không có khả năng uy hiếp.

Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt rời rạc không dám trực tiếp đối mặt, quanh co nói không thành lời, ngược lại, Liễu di nương vốn đứng sau lưng đã khôi phục được thần trí, vội vàng tiến đến trước mặt Thẩm Nghiên Tịch, mơ hồ đẩy lùi Thẩm Nghiên Xu ra sau để bảo hộ, tươi cười hành lễ, nói: “Nô tỳ xin được hành lễ với Nhị tiểu thư, nhìn thần sắc người hôm nay chắc đã khá lên rất nhiều, đúng là đáng mừng vô cùng. Nô tỳ cho rằng, người không nên thường xuyên ở trong phòng để bọn nha hoàn đến hầu hạ, chi bằng ra ngoài tản bộ một ít thì tốt hơn.”

“Đã phiền Liễu di nương quan tâm rồi.” Thẩm Nghiên Tịch vẫn nhẹ chau mày tựa hồ uất khí từ trong nội tâm chưa được giải trừ, bộ dáng lạnh nhạt quét mắt một vòng qua Liễu di nương rồi tầm nhìn trở về trên người Thẩm Nghiên Xu, giọng nói mềm nhẹ thong thả, song nội dung hoàn toàn có ý gây sự, “Vì sao Ngũ muội muội không trả lời câu hỏi của ta?”

Thẩm Nghiên Xu vô thức lui về sau nửa bước, nụ cười cố gắng được nặn ra của Liễu di nương lập tức cứng đờ, tức giận thầm tăng thêm trong lòng.

Con nha đầu chết tiệt này đúng là không có chừng mực, tự cho rằng bản thân cao quý lắm chăng? Cùng lắm chỉ là một con ma ốm đến mẹ ruột cũng không yêu thích thôi, nếu không phải may mắn có được hôn ước được định từ nhỏ với Thất điện hạ, e rằng trong phủ Tể tướng này đến cả một thứ nữ con di nương cũng không bằng nữa là!

Mặc dù nội tâm rất tức giận, song vẫn không dám phát tác ra, khóe miệng chỉ nhếch lên gượng cười, muốn tìm đề tài gì đó để đánh trống lãng, Thẩm Nghiên Tịch ho khan hai tiếng lại nói thêm: “Ngũ muội muội đã không muốn nói, tất nhiên ta cũng không tiện làm người khác phải khó chịu. Bây giờ cũng chỉ có thể đi mời tổ mẫu và mẫu thân đến chủ trì công đạo.”

Mới nghe được vế đầu, thần sắc của Liễu di nương và Thẩm Nghiên Xu vui lên khôn xiếc, song chưa mừng được bao lâu liền nghe thêm vế sau, cả khuôn mặt sững sờ ngay tại chỗ. Vừa vặn ngay lúc này, lại có thêm một nhóm người tiến đến, đồng thời còn truyền vào một giọng nói già nua mà tinh thần tràn đầy, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tịch nha đầu của ta có phải đã chịu uất ức không? Sao lại muốn đi tìm tổ mẫu và mẫu thân của con chủ trì công đạo đây?”

Lão phu nhân và phu nhân tiến quân quả thần tốc, vừa ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy Thẩm Nghiên Tịch đang được Hương Hương đỡ dậy, lung lay chuẩn bị hành lễ, khuôn mặt tái nhợt đầy uất khí và ủy khuất, ẩn nhẫn trong hàng mi đã có hơi nước trong suốt.

Thẩm phu nhân chau mày, mau mau tiến lên đỡ Thẩm Nghiên Tịch, ánh mắt cực kỳ không vui quét qua mọi người một cái, khẽ trách: “Sao sắc mặt con kém như vậy? Không phải mẫu thân đã nói là con phải nghỉ ngơi nhiều một chút sao?”

Lại ngẩng đầu trừng mắt với Hương Hương, nổi giận: “Ngươi chăm sóc tiểu thư như thế nào vậy?”

Hương Hương ‘phịch’ một phát quỳ ngay xuống đất, hàm răng cắn chặt môi dưới, nước mắt đánh lên đánh xuống, nghẹn ngào nói: “Xin phu nhân thứ tội, tối qua tiểu thư mất ngủ cả đêm, sáng nay khó lắm mới thiếp được một chút, không ngờ các vị di nương và tiểu thư đến thăm, nô tỳ lo lắng sức khỏe của tiểu thư nên không đành lòng vào đánh thức, mới thỉnh các vị di nương và tiểu thư qua phòng khách đợi một lát, song các vị đều kiên quyết phải vấn an tiểu thư, do nô tỳ ngăn cản qua lại mới đánh thức tiểu thư. Vừa nãy tiểu thư còn nói với nô tỳ là do tỉnh giấc bất chợt nên còn váng đầu, nhưng Ngũ tiểu thư không những không quan tâm mà ngược lại chỉ trích tiểu thư sao không thức sớm một chút mở cửa cho mọi người vào, còn nói… còn nói… rõ ràng đã có người thấy được tiểu thư không ở trong phòng, ai biết đã trốn đi đâu làm chuyện đồi bại gì đó! Oa oa… nô tỳ chỉ là ủy khuất thay cho tiểu thư nhà mình, thỉnh lão phu nhân và phu nhân làm chủ cho!”

Theo những lời ‘cảm thương’ của Hương Hương, bất kể là lão phu nhân hay phu nhân, thậm chí đến cả di nương và các thứ tiểu thư đều biến đổi sắc mặt, không khí trong phòng lập tức ngưng trệ.

Đợi đến khi Hương Hương nói xong, lão phu nhân nổi giận đập thẳng một tay xuống bàn, giận dữ nhìn đám di nương và thứ tiểu thư đang co rúm lại, quát lớn: “Hỗn xược! Ai cho các ngươi lá gan này, chạy đến đây diễn võ giương oai? Trong phủ này có còn quy củ hay không?”

Đám di nương và các thứ tiểu thư lập tức quỳ xuống, Thẩm Nghiên Xu vừa tranh chấp xong với Thẩm Nghiên Tịch cũng bị dọa cho một phen, chỉ biết núp sau lưng của di nương, vẻ mặt trắng bệch, đâu còn vẻ kiêu căng đường hoàng khi nãy.

“Xin lão phu nhân bớt giận, chúng ta nghe nói hôm qua Nhị tiểu thư ở Hầu phủ phải chịu kinh hãi nên mới muốn qua hỏi thăm một chút, tuyệt đối không dám có ý bất kính với Nhị tiểu thư đâu. Chỉ là tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, tính tình gấp rút nên mới vô ý xảy ra chút ít hiểu lầm với Hương Hương đây, quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của Nhị tiểu thư, tuyệt đối chúng ta không có cố ý đâu.”

Thẩm Nghiên Tịch hơi giương mắt nhìn Liễu di nương, tựa hồ đang nhìn một con người ngu không gì tả xiết, khóe miệng kiềm chế không được khẽ nâng lên.

Trước mặt phu nhân mà dám nhắc đến chuyện ở Hầu phủ, không phải là đang muốn phu nhân khó chịu sao?

Quả nhiên, nghe được lời này, sắc mặt của Thẩm phu nhân càng khó coi hơi, ánh mắt âm lạnh nhìn chằm chằm Liễu di nương, “Nói như thế là Nhị tiểu thư đã phụ tấm lòng ân cần của các ngươi rồi?”

Cả người Liễu di nương run lên, vội vàng lắc đầu, luôn miệng chỉ biết giải thích là Thẩm Nghiên Xu còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới mạo phạm đến Nhị tiểu thư.

Đáng tiếc, Thẩm Nghiên Tịch hoàn toàn không hài lòng, đột nhiên kéo tay của mẫu thân, tựa hồ đứng không vững sắp ngã xuống, lôi kéo sự chú ý của Kim thị, chứng kiến sắc mặt tái nhợt sắp ngất của con cái, lập tức quýnh quáng, ân cần hỏi: “Sao vậy? Có phải không khỏe không? Mau đi mời đại phu cho ta!”

Câu sau là nói với nha hoàn bên cạnh, đồng thời đích thân vịn Thẩm Nghiên Tịch ngồi xuống ghế.

Vẻ mặt này… đúng là có chút ân cần sốt ruột đây.

Thẩm Nghiên Tịch thấy vậy, đáy mắt cũng cảm thấy hơi ấm lên, đặt tay lên tay bà, nhẹ nói: “Con cảm thấy hơi choáng váng một chút, mẫu thân không cần quá lo lắng.”

Sắc mặt của Thẩm phu nhân không hề hòa hoãn, vươn tay sờ sờ trán nàng, rồi vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng, hàng lông mày càng nhăn dữ dội, “Nha đầu này, sao bàn tay lạnh như thế? Mau khoác thêm áo vào đi! Nếu cảm thấy choáng váng, thì mẫu thân đỡ con đi nằm, đợi đại phu đến đây nhất định phải tỉ mỉ khám cho con mới được.”

“Dạ.” Nàng thuận theo gật đầu, đưa mắt nhìn đám di nương và tỷ muội, há to miệng muốn nói gì đó lại thôi.

Thẩm phu nhân vội chụp cổ tay nàng, “Chuyện này cứ giao cho tổ mẫu và mẫu thân xử lý là được, nhất định sẽ không để con chịu uất ức đâu. Việc cấp bách lúc này là con nên yên tâm nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Lão phu nhân cũng gật đầu nhìn nàng, trấn an thêm vài câu.

Thấy vậy, Thẩm Nghiên Tịch không nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng hễ nhìn thấy Thẩm Nghiên Xu đang núp sau lưng Liễu di nương, nàng lập tức cắn môi, hàng lông mày thanh tú cũng chau lại, chớp mắt tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, yếu ớt nói: “Ngũ muội muội, ta thật sự rất muốn biết là ai đã nói cho muội nghe ta không ở trong phòng, hại Ngũ muội kích động muốn xông vào tra xét? Ta không hiểu lắm, bản thân ta cũng không bị cấm túc, lại không từng bị tù vây, cho dù có muốn ra ngoài không ở trong phòng đi nữa cũng không có gì sai trái, hà cớ gì Ngũ muội muội lại kích động như vậy?”

Thẩm Nghiên Xu ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, thần sắc dữ tợn muốn lấy mạng người ngay lập tức.

Thẩm Nghiên Tịch lập tức bị ‘dọa’ nhảy dựng lên, cả người co rúm, run run nắm chặt tay mẫu thân, thần sắc kinh hoàng, nước mắt lưng tròng.

Một màn này hiển nhiên khiến cho người bên cạnh nhìn thấy, thậm chí từ trong lời nói rất có ý của Thẩm Nghiên Tịch nghe ra chút tin tức, Thẩm phu nhân giận dữ, ánh mắt bén nhọn như hàn đao, bắn thẳng về phía Thẩm Nghiên Xu.
Bình Luận (0)
Comment