Một chiếc áo bào thật đẹp và đặc biệt.
Có vẻ rất thích hợp với Cố Mạn phi nàng.
Đây quả thật là món quà tuyệt vời mà ông trời ban tặng cho nàng.
Cố Mạn Phi lập tức tiến sát hơn về phía bức tượng, giơ tay cởi bỏ chiếc áo trên người bức tượng xuống.
Mới đầu nàng còn sợ chiếc áo khoác trên người bức tượng thế này sẽ rất khó để cởi ra được.... Không ngờ chiếc áo này lực đàn hồi rất tốt,chỉ vài thao tác đơn giản là đã cởi được xuống.
Cởi bỏ được tấm áo bào ra nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy, trên người bức tượng còn mặc một bộ quần áo nữa.... Bộ quần áo giống hệt như quần áo mà các nhân vật trong phim cổ trang thường mặc.
Cố Mạn Phi không khỏi cảm than, người điêu khác ra bức tượng này chăm chút cho bức tượng có khi còn hơn chăm chút cho đứa con đẻ của mình vậy...
Có khi nào bên trong chiếc quần kia thì đến cả bộ phận nhạy cảm kia cũng chạm khắc như thật không?
Cố Mạn Phi không kìm được lòng mà giơ tay trạm vào chỗ giữa hai chân bức tượng... Đúng là điêu khắc rất đầy đủ, mà hình như kích thước còn khá là lớn.( a a dịch đến đoạn này ngại ghê cơ )
Nàng giả vờ ho vài tiếng, rồi lại mải mê ngắm nhìn bức tượng... cởi bỏ đi lớp áo bào thì có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng và cân đối của bức tượng, béo thêm chút thì quá béo gầy thêm chút nữa lại quá gầy.... Kết cấu cơ thể hoàn mỹ đến khó tin. Từ trên xuống dưới đều không một chút khuyết điểm. Đây không còn giống như tác phẩm của một nhà điêu khắc nào cả, mà giống như một kiệt tác hoàn hảo do Thượng Đế tạo ra vậy.
Trên đời này mà tồn tại một người đàn ông hoàn mỹ đến vậy thì không biết sẽ mê hoặc được trái tim của bao nhiêu cô gái trong thiên hạ nữa...
May mắn thay đây chỉ là bức tượng vô tri...
Cố Mạn Phi ngắm nghía bức tượng trong giây lát,giơ tay vỗ vỗ vào hai má của bức tượng:
- Đắc tội rồi,thần tiên ca ca... Người đẹp hoàn hảo như vậy rồi thì dù cho không mặc quần áo thì cũng không ảnh hưởng gì đâu.Chi bằng cho tiểu nữ mượn bộ quần áo để mặc tạm... Cũng coi như thần tiên ca ca đã làm một việc thiện giúp đời vậy...
Nàng nếu như chỉ khoác mỗi chiếc bào trắng thế này thì thật kì quặc mà còn không an toàn nữa... Miệng nói câu xin lỗi,tay thì đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo bức tượng rồi...Nhưng bộ quần áo này lại không có tính đàn hồi cao... Hơn nữa bức tượng lại ở tư thế ngồi thiền nên việc cởi bỏ thật không dễ dàng.
Không có cách nào để cởi bỏ được bộ đồ ấy trừ khi xé rách nó.... Nhưng xé ra thì nàng cũng đâu mặc được nữa?
Thôi vậy. Coi như giữ lấy một phần tôn nghiêm cho bức tượng...
Cố Mạn Phi quyết định bỏ cuộc,tha cho bức tượng con đường sống
Nàng khoác lên người chiếc áo bào vừa lấy từ bức tượng... Chiếc áo khá dài so với cơ thể nàng... không chút đắn đo nàng lập tức dùng bảo kiếm cắt bỏ một phần vải ở vạt áo, rồi dùng chính mảnh vải ấy làm thắt lưng... Mặc dù nhìn vẫn bị rộng khá nhiều nhưng cũng chỉ có thể dùng tạm như vậy thôi.
Chất liệu của chiếc áo này rất tuyệt,mặc lên người hết sức mềm mại,thoải mái... Nàng đang nghĩ đến việc sau này có thời gian thì sẽ biến chiếc bào này thành một bộ đồ mặc bó sát.
Vốn dĩ cơ thể bị dính nước mưa,người lạnh buốt... Nhưng khoác chiếc bào này lên lại lập tức không còn cảm giác lạnh nữa,thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu vô cùng...
Một chiếc áo thần kì!
Thật không hiểu ai lại đặt một bức tượng quý ở nơi hoang vu này nhỉ? Đấy còn chưa kể những đồ khoác trên người bức tượng cũng có giá trị liên thành nữa?
Cố Mạn Phi tiếp tục tìm kiếm xung quanh xem còn báu vật gì nữa không.
Không còn báu vật gì nữa rồi. Xem ra đây không phải là nơi giấu kho báu của bọn trộm cắp.
Lẽ nào bức tượng là tài sản mà kẻ trộm nào đó tạm giấu ở đây khi chưa kịp mang đi tiêu thụ?
Khả năng đó là khá cao!