Chương 9
Cố Mạn Phi tính toán rất chuẩn xác... trong nháy mắt nàng đã xuất hiện ở phía cửa hang. Cơn mưa như trút nước đêm qua đã được thay thế bằng những giọt mưa bay lất phất... Không gian trong lành mát dịu, phảng phất trong gió co mùi cây cỏ, hoa lá thơm nhẹ như có như không... Nàng tham lam hít một hơi thật dài tận hưởng không khí trong lành đó, rồi quay người bước về phía dưới chân núi. Vì muốn rèn luyện cho cơ thể này với linh hồn nàng thêm ăn khớp với nhau, trên đường đi nàng liên tiếp sử dụng thuật hoán vị... Càng sử dụng càng thuận lợi, tốc độ càng lúc càng nhanh................. Sau khi Cố Mạn Nhi rời đi khỏi thì chiếc hang kia lại trở về trạng thái tĩnh lặng vốn có... Trong động, một luồng sáng xanh nhè nhẹ chiếu rọi lên bức tượng điêu khắc kia... nhiệt độ trong hang giảm dần,giảm dần, cái lạnh giá như băng bao trùm toàn bộ chiếc hang... Hơn một canh giờ sau thì bức tượng vốn ngồi ngay ngắn một chỗ lúc nãy bỗng phát ra một tiếng động rất khẽ,rất khẽ... luồng sáng xanh bỗng sáng bừng lên rồi tập trung bao vây lấy thân hình bức tượng tạo thành một vầng hào quang.... Lại mất một lúc sau, ánh sáng xanh tan dần, bức tượng vốn bị bao trùm trong ánh hào quang bỗng đứng phắt dậy. Không! Đó không phải là bức tượng vô tri mà là một con người bằng xương bằng thịt... chuẩn xác hơn đó là một nam nhân phong hoa tuyệt tài... Chàng đứng im ở đó,mái tóc trắng xóa của chàng trong nháy mắt biến thành màu đen óng ả,dài đến mắt cá chân... mái tóc chàng tung bay, tung bay... Hai tay chàng giơ về phía trước ngực, làm một động tác thu công. Ngay lập tức tất cả nguồn sáng xanh trong hang biến mất, chàng từ từ hé mắt....Hàng lông mi lông mày cũng đã chuyển sang màu đen, đôi mắt đen lay láy, sáng như ánh sao, ánh mắt chàng đẹp hút hồn người đối diện... Chàng đưa mắt nhìn quanh hang động,không có người nào khác, ánh mắt chàng mỗi lúc một lạnh lùng hơn. Cái kẻ lợi dùng lúc chàng siêu luyện Ngọc Tượng Thần công mà ra tay sờ soạng khắp người chàng đã biến mất. Trên thế gian này chưa từng có một ai giám đứng gần chàng trong phạm vi một trượng. Vậy mà không ngờ hôm nay lại có kẻ cả gan sờ mó khắp người chàng, lại còn giám lấy trộm khoác bào của chàng nữa... Đúng là từ khi khai thiên lập địa lần đầu tiên có chuyện hoang đường như vậy xảy ra.... Phản rồi!phản rồi! Phản thật rồi! Chàng tu luyện Ngọc Tượng thần công giai đoạn Nhân Thiên Hợp, là trạng thái đóng lại tất cả mọi cảm quan,chỉ lưu lại chút thần lực để đề phòng trường hợp bất trắc... Thật ra, khi Cố Mạn Phi vào trong hang thì chàng đã phát hiện ra rồi nhưng đang trong lúc luyện công không được phép gián đoạn... Hơn nữa chàng phát hiện người đó không hề có ác ý hay tà niệm xấu gì nên không cưỡng ép mình tỉnh dậy mà chỉ tăng tốc độ tu luyện... Nào ngờ, kẻ đó không những cả gan trộm áo bào của chàng mà còn giám sàm sỡ chàng nữa. Khi ấy, chàng đóng lại thị giác, khứu giác,vị giác,thính giác,nên chỉ cảm nhận được có một bàn tay nhỏ đang động chạm lên cơ thể chàng mà thôi. Cả đời này chàng chưa từng bị ai sờ soạng như vậy, cảm giác ấy đúng khó diễn thành lời được. Đúng lúc ấy lại là lúc luyện công đạt mức đỉnh vô cùng nguy hiểm, không được để xảy ra bất kì sai sót,nhất là không được gián đoạn... việc động trạm của kẻ đó khiến chàng sít chút nữa tẩu hỏa nhập ma biến thành một bức tượng thật sự. Nhưng ngay lúc này đây kẻ to gan ấy đã biến mất...