Tháng tư chính là cỏ mọc én bay mùa, trong hoa viên cỏ cây thanh thúy tươi tốt, các thứ hoa cỏ trân quý tất cả đều nở rộ, bưng phải là muôn hồng nghìn tía, đẹp không sao tả xiết.
Ở một chỗ chính giữa của vườn hoa bên cạnh, có một đám thiếu nữ quần áo tịnh lệ đang nô đùa bắt bướm. Ánh mặt trời ấm áp, sáng rỡ dáng vẻ tươi cười, còn có tiếng cười thanh thúy không dứt bên tai, phác hoạ ra một bộ dạng mỹ lệ đuổi bướm.
Cũng không phải là mỗi người đều hào hứng như vậy, tại lương đình cách nơi này không xa, trưng bày hai cái bàn tử, một bàn trong đó có hai thiếu nữ mỗi người đang ngồi một bên, cầm trong tay quân cờ ngay tại đó đánh cờ, cái bàn còn lại thì có hai thiếu nữ, một đang chấp bút vẽ tranh, một đang thưởng thức tranh.
“Thật sự là ồn ào quá!” Một thiếu nữ ngay tại lúc đánh cờ sắc mặt tức giận ném con cờ trong tay, hướng vườn hoa cách đó không xa mà nhìn lại, “Những người này có phiền hay không, như thế ầm ĩ làm sao hạ, không được!”
Kỳ thật nếu có người ở một bên quan chiến liền có thể phát hiện, thiếu nữ này dấu hiệu bị thua đã lộ, loại giận chó đánh mèo này nhìn có vẻ như có chút bất đắc dĩ. Thế nhưng là nàng ta tuổi không lớn lắm, bất quá bộ dáng khoảng mười tuổi hơn chút, lại xinh xắn khả ái, khiến người nhìn không sinh ra cảm giác chán ghét.
Ngồi đối diện nàng ta là một thiếu nữ có làn da trắng nõn, tựa hồ so với nàng ta phải lớn hơn một chút thì từ chối cho ý kiến, cũng không nói gì, bắt đầu yên lặng thu nhặt bàn cờ.
“Tiêu Dung, ngươi như vậy sẽ khi dễ Tiêu Thiến.” Thiếu nữ đang vẽ tranh kia liếc nàng ta một cái, nói.
Tiêu Dung không cam lòng yếu thế trừng mắt ngược trở về, “liên quan gì đến ngươi, Tiêu Nhân?”
Tiêu Nhân cười cười, thả bút vẽ trong tay, “Là không liên quan đến ta, thế nhưng là ngươi cũng không thể ỷ vào mình nhỏ, mà luôn luôn khi dễ tỷ tỷ của ngươi.”
Tiêu Nhân có khuôn mặt phấn môi anh đào, tư thái tinh tế gầy teo, niên kỷ cũng không lớn, bộ dáng ước chừng mười một, mười hai tuổi, toàn thân khí độ rất không tầm thường, chí ít so với ba người thiếu nữ còn lại muốn thành thục lão luyện hơn một chút. Tiêu Nhân chính là do sủng tỳ của Tiêu đại lang quân Tiêu Kiện sinh ra. Kỳ thật ở đây bốn người thân phận đều không khác mấy, bất quá bởi vì Tiêu Nhân rất được Tiêu Kiện sủng ái, lại thêm thân phận Tiêu gia trưởng tử tất nhiên là cùng người khác không giống nhau, vì lẽ đó Tiêu Nhân từ trước đến nay tự nhận cao hơn người khác một chút.
Về phần Tiêu Dung cùng Tiêu Thiến chính là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mẹ ruột chính sủng tỳ của Tiêu gia Tam lang quân Tiêu Miên, bởi vì mẫu thân sinh ra không chỉ riêng hai nữ nhi, còn vì tam phòng Tam lang quân sinh hạ một nam hài, vì lẽ đó dù thân phận đê tiện, nhưng ở tam phòng cũng có chút địa vị. Nếu không, Tiêu Dung cùng Tiêu Thiến hai tỷ muội cũng không có khả năng có thể tới chỗ này.
Cùng ba người này so sánh, người chưa lên tiếng Tiêu Tuyết liền có vẻ hơi không đáng chú ý. Cũng xác thực như thế, chủ mẫu Tiêu gia tứ phòng Lưu thị có tính tình mạnh mẽ, tứ lang quân Tiêu Kỳ sủng tỳ sủng cơ rất nhiều, mẫu thân Tiêu Tuyết dù cũng là sủng tỳ của tứ lang quân, nhưng Tiêu Kỳ còn có nữ nhi của sủng tỳ khác sinh ra. Danh ngạch như vậy chỉ có một hai cái, một đám người đi đoạt, có thể hiểu đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm lực, còn bốc lên nguy cơ đắc tội chủ mẫu.
Mẫu thân Tiêu Tuyết thậm chí vì thế bị tứ phòng chủ mẫu Lưu thị, tìm cớ phạt quỳ một đêm, cho đến khi Tiêu Tuyết đến nơi này, trước đó mẫu thân nàng ta
còn không thể xuống đất.
Bất quá Tiêu Tuyết cũng không phải người đơn giản, vừa mới đi vào Tĩnh Viên, nàng liền căn cứ vào bối cảnh mọi người làm phân loại, Tiêu Nhân mấy người kia xem như xuất đầu khả năng lớn nhất, cũng bởi vậy nàng mới có thể đi tới nịnh bợ, các loại lấy lòng đem mình cùng ba người này ở chung một hàng.
Sự thật chứng minh nàng là đúng, cùng ba người này giao tình quả thật làm cho nàng biết được rất nhiều người nhiều vật ở bên ngoài, cũng bởi vậy nàng nhìn về phía nhóm thiếu nữ kia đang bắt bướm với ánh mắt ngậm lấy mỉa mai.
“Dung tỷ tỷ không nên tức giận, các nàng vui đùa ầm ĩ như thế, chúng ta ước gì bọn họ cứ như thế bỏ lỡ cơ hội được chọn, sau này cũng không thể trách ai.” Tiêu Tuyết so với Tiêu Dung nhỏ hơn một tuổi, năm nay mới chín tuổi, vì lẽ đó đương nhiên phải xưng hô tỷ tỷ.
Tiêu Tuyết nói tới đây, ba người khác đều hiểu, thế nên nhìn về phía nhóm thiếu nữ kia có nhiều hơn một phần ý trêu tức.
Trong này tự nhiên giấu giếm lời nói sắc bén, Tiêu Nhân bởi vì ở trước mặt Tiêu gia đại lang quân được sủng ái, bởi vậy biết được một chút tin tức mà người phòng ngoài không biết được. Tiêu Dung và Tiêu Thiến cùng nàng quan hệ tốt từ trước, vì lẽ đó hai người cũng biết một chút tin ở phía phòng trong, về phần Tiêu Tuyết thì là do Tiêu Dung thích khoe khoang, nhất thời nói lộ ra miệng, bị nàng ta biết được.
Bất quá cuối cùng ba người niên kỷ cũng không lớn, dù cho có chút tâm cơ, nhưng cùng Tiêu Tuyết so sánh – loại xuất thân hoàn cảnh như vậy – lại có chút yếu nhược một bậc. Tiêu Tuyết vốn cùng các nàng quen biết, nhưng bởi vì địa vị thấp như vậy, không bằng quan hệ tốt của ba người này, bất quá nàng ta từ lúc vào Tĩnh Viên đến nay, một mực trông ngóng ba người này. Tiêu Nhân tự nhiên không bỏ nàng ta qua một bên.
Những thiếu nữ này đi vào Tĩnh Viên, trước đó cũng được trưởng bối của bọn họ chỉ bảo qua, nhưng những người này phần lớn là nữ nhi của tỳ thiếp Tiêu gia có thân phận thấp, hoặc là từ tám phòng chi thứ bên ngoài, tự nhiên không biết được lựa chọn này là cơ hội đổi đời.
Người phòng ngoài chỉ nghĩ có hình dáng xuất chúng, liền có thể xuất đầu, thật tình không biết Tiêu gia cần có nữ nhi vừa có tài nghệ vừa có hình dáng mới là thượng tầng. Kỳ thật những cái này suy nghĩ một chút là có thể nghĩ đến, chỉ do tầm mắt của bọn họ hạn hẹp, đều kém cỏi hơn so với bốn người này.
Cũng bởi vì vậy mà từ lúc vào Tĩnh Viên đến nay, những thiếu nữ kia coi như là đạt được danh ngạch liền có thể gối cao không lo đều thư giãn xuống, trong ngày một ngày hai kết bạn tốp năm tốp ba luôn luôn cùng một chỗ chơi đùa. Mà những người có tâm tư cao, suy nghĩ thấu đáo nhìn ra sự việc đa số là niên kỷ lớn, hoặc là giống như bọn người Tiêu Nhân ở giữa biết được manh mối thì lại không như thế chơi đùa, trong ngày thường trừ sinh hoạt, phần lớn đều là luyện tập tài nghệ.
“Ta cùng với bọn họ tức giận? Ta tự nhiên ước gì bọn họ ngày ngày như thế, danh ngạch kia chỉ có năm cái, thiếu một cái uy hiếp, nhiều một phần cơ hội.” Tiêu Dung phiết cái miệng nhỏ nhắn nói.
Miệng lưỡi Tiêu Dung từ trước tới nay bén nhọn, nói nàng ta cay nghiệt cũng tốt, nói nàng ta giấu không được lời nói cũng được. Một người như vậy tuy làm cho người ta chán ghét, nhưng có nhiều lời nói lại đều làm cho nhiều người không dám nói ra.
Lời ấy của Tiêu Dung khiến mấy người ở đây ánh mắt lập tức ảm đạm đứng lên, nói trắng ra là nhìn như mấy người quan hệ thân cận, thật đụng chạm tới ích lợi của mình, đó cũng là không cho.
Nhất là Tiêu Tuyết, càng là cảm thấy bắt đầu thấp thỏm không yên.
Nếu chỉ luận về hình dáng, nàng tự nhiên không kém người phòng ngoài, nhưng nếu là luận tài nghệ, nàng lại là thưa thớt bình thường, đều bởi vì không có ai từ nhỏ nghiêm túc bồi dưỡng qua. Phải biết nữ nhi xuất thân đê tiện, tự nhiên không có tư cách được dốc lòng dạy bảo từ nhỏ. Nương nàng trong ngày tranh thủ tình cảm còn không kịp, sao cố phải đi dạy bảo nữ nhi mình, đồng thời thân phận thấp người sở dĩ có thể hết khổ, phần lớn là lấy sắc hầu người, một sủng tỳ lấy sắc hầu người, có thể có cái thứ gì để dạy bảo nữ nhi của mình.
Cũng bởi vậy nghe nói lời này, Tiêu Tuyết nhất thời chột dạ.
Năm danh ngạch, nơi này có bốn người, Tiêu Tuyết không bằng ba người
Tiêu Nhân, ba người này hoặc bởi vì bản thân hoặc bởi vì mẫu thân được sủng ái, hoặc nhiều hoặc ít đều khác với người khác. Không riêng gì mẫu thân thường ngày được đãi ngộ, mà bản thân bọn họ cũng là được giáo dưỡng.
Tiêu Nhân tinh thông họa, đây là trên dưới Tiêu gia đều biết, còn họa nghệ cực kỳ không tầm thường. Từng được Tiêu gia Ngũ lang quân Tiêu Hàng tán thưởng, cũng bởi vậy càng được cha của nàng ta Tiêu Kiện nhìn với con mắt khác. Không nói đến Tiêu Nhân tại đại phòng vốn là được sủng ái, chỉ dựa vào nàng họa nghệ tư chất, danh ngạch lần này tất nhiên có nàng một cái.
Tiêu Dung và Tiêu Thiến một tinh thông đàn, một tinh thông kỳ, dù không bằng Tiêu Nhân tài năng xuất chúng như vậy, nhưng bởi vì mẫu thân sinh hạ nam đinh duy nhất cho tam phòng, tam phòng chủ mẫu Mã Thị đến nay không có sinh ra con trai trưởng, cho dù là vì ngày sau nâng lên địa vị nam tự, hai người này cũng không thể bỏ qua.
Nếu là ba người này chiếm ba cái danh ngạch, liền chỉ còn lại hai cái, Tiêu Tuyết thế nhưng là biết được những thiếu nữ khác của phòng trong chi chính có mấy người tương đối phát triển, đây đều là uy hiếp.
Nhớ tới nương của mình, Tiêu Tuyết răng ngà thầm cắm. Dù cho rõ ràng chính mình không bằng người ta, nàng cũng không muốn chịu thua.
Các loại suy nghĩ tại trong đầu ngàn hồi bách chiết, Tiêu Tuyết cười cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một mảnh thuần trẻ con.
“Dung tỷ tỷ nói rất có lý, chỉ là ——” nàng dừng một chút, lộ ra thần sắc do dự.
“Chỉ là cái gì?” Tiêu Dung không khỏi truy vấn.
Tiêu Tuyết duỗi ra ngón tay nhỏ nhắn chỉ một nơi cách đó không xa nơi những thiếu nữ đang bắt bướm, “Mặc dù những người này không đủ gây sợ, nhưng mà Hàn Vũ Hiên nơi đó còn có mấy người khác, mấy người kia cùng những người này khác biệt.”
Lời ấy khiến mấy người trong đình ánh mắt lập tức đọng lại.
Hàn Vũ Hiên chính là nơi ở của nhóm thiếu nữ – cùng những nhóm thiếu nữ bắt bướm khác biệt chính là – một mực biểu hiện ẩn sâu trốn tránh, thường ngày cũng không cùng các nàng giao tế, luôn luôn co đầu rút cổ tại trong phòng mình cũng không biết là làm gì, bất quá xem xét liền biết được là đang vì phía sau mà chuẩn bị.
Không thể phủ nhận, Tiêu Tuyết có khiếu châm ngòi hiềm nghi, nhưng nàng ta châm ngòi xác thực có đạo lý. Cùng những thiếu nữ này so sánh, những người kia xác thực không giống bình thường, sinh trưởng ở nơi này trong Tiêu gia, nhãn lực tầm nhìn đều có. Không nói đến những người kia tướng mạo xuất chúng, bằng vào bộ dáng bình tĩnh kia đã tính trước không phải người bình thường có thể so sánh.
Không đề cập tới vẫn còn không cảm thấy, nghe được Tiêu Tuyết kiểu nói so sánh này, Tiêu Nhân các nàng đều cảm giác ra một tia không ổn.
“Chẳng lẽ các nàng ấy cũng biết được một chút manh mối?” Tiêu Dung chần chờ nói.
Tiêu Tuyết cũng là một mặt ngưng trọng cam chịu “Người khác không biết, các ngươi xem hai tỷ muội vào ở trước kia, tình hình năm phòng nơi đó ra sao, chắc hẳn tất cả mọi người rõ ràng, hai người này có thể đi vào nếu là không có gì mờ ám, muội muội ta sẽ không tin. Chúng ta đều là cùng một chỗ được an bài tiến đến, thế nhưng là người khác lại tới trước. Tới trước là có ý tứ gì, chúng ta suy nghĩ một chút là có thể suy ra.
Hai người này chỉ chính là Đại Niếp tỷ muội.
Đại Niếp cùng Tiểu Niếp từ lúc vào ở trong Tĩnh Viên, một mực thâm cư không ra ngoài, cho đến khi nhóm thiếu nữ này tiến vào, cũng rất ít đi ra ngoài cùng người lui tới. Nhưng sự tồn tại của các nàng tựa hồ thấp cũng không có lên được tác dụng gì, bởi vì hoàn cảnh của bọn họ đặc thù, lại thêm hai người so với những người khác vào ở sớm hơn, đã làm cho những người khác cực kỳ nhức mắt.-
Cơ hồ bất quá chưa đến thời gian một ngày, thân phận của hai người liền bị là đám người này biết được, tự nhiên đưa tới những ánh mắt kỳ thị.
Cho nên nói, nơi có người thì sẽ có đẳng cấp, có đẳng cấp thì sẽ có kỳ thị. Dù những người này đẳng cấp cũng không có so với hai người Đại Niếp cao hơn nơi nào, nhưng chỉ bằng việc hai người này từ nhỏ sinh trưởng tại Linh Viện, mẹ ruột bất quá chỉ là một vũ cơ đê tiện, từ nhỏ không người quản không người hỏi, lần này cũng không biết tại sao lại bị chọn lựa tiến đến, liền bị người khác kỳ thị.
Loại kỳ thị này bên trong còn kèm theo một loại đố kỵ không nói rõ, phải biết trừ qua dòng chính, Tiêu gia nữ nhi đông đảo, nơi này nhìn như chỉ có mười mấy người tiến vào, kỳ thực mười mấy người này sở dĩ có thể đi vào đều là bỏ ra rất nhiều cố gắng.
Giống như Tiêu Tuyết mà nói, nàng ta có thể tiến vào nơi này là vì chính bản thân và mẹ ruột đã bỏ ra tinh lực cùng tâm lực không cách nào hình dung, cũng chính vì hai người Đại Niếp tiến vào mười phần nhẹ nhõm làm cho nàng ta cực kỳ ghen ghét.
Mà nàng ta sở dĩ sẽ nói như vậy, hoàn toàn là chỉ vì chính mình ăn không nói có, Tiêu Tuyết nghĩ xúi giục Tiêu Dung mấy người đi đối phó những người khác, đương nhiên trước phải kéo cừu hận. Chỉ là nàng ta biết được không chính xác, cũng chỉ có thể dựa vào ấn tượng thô thiển mà đi bịa đặt, mà Đại Niếp cùng Tiểu Niếp đặc thù rất dễ dàng liền bị nàng ta nhớ kỹ, còn là đối tượng thật tốt để nàng ta dựng lên cừu hận.
Tướng mạo so tất cả mọi người muốn đẹp hơn, còn không biết nguyên nhân vì sao được an bài tiến vào, cũng không biết đến sớm bao lâu, những biểu hiện này là một loại đặc biệt.
Đặc biệt làm cho người ta ngứa mắt, đặc biệt cũng bị người ta hận.
Nếu là Đại Niếp biết được mình trong lúc vô tình mà có thêm mấy kẻ đối địch,
đại khái đoán chừng cũng sẽ nghẹn họng nhìn trân trối.