Độc Phụ Không Hoàn Lương

Chương 2

Mưa, rơi liên tục từ sáng, rơi xuống mái hiên phát ra những tiếng vang leng keng leng keng, cho đến lúc chạng vạng cũng không ngừng.

Khắp nơi đều ẩm ướt, trong không khí tản ra một tia lạnh lẽo.

Rõ ràng đã là mùa xuân, lại phảng phất giống như mùa đông. Tuy là mưa xuân nhưng đó là đối với những người nông dân ở ngoài ruộng kia, những người không có đủ quần áo ấm, lại không có than để sưởi ấm, phòng chống mưa dầm này không thua gì thiên tai.

Lúc này trong một góc gian sương phòng của Linh Viện ở phía Tây Bắc trong Tiêu phủ, những tiếng ho tê tâm phế liệt không ngừng vang lên, làm cho người ta nhịn không được mà thầm lo lắng.

Đã gần hơn một năm, những âm thanh này thường vang lên, ban đầu người đi qua còn ghé mắt vào xem, càng về sau phần lớn mọi người đều nhìn như không thấy, nhiều lắm thì nói một câu ” Kia Nguyệt Cơ lại bắt đầu ho lao rồi.”

Gian sương phòng này diện tích cũng không lớn, gần cửa ra vào là bức bình phong màu vàng cũ nát, sau bình phong là cái giường lớn màn che vải thô màu xanh thẫm. Màn che đã rất cũ nát, trên mặt lấm tấm miếng vá, xám xịt, tuy vậy nhưng trong đầu mùa xuân rét lạnh này cũng có thể tạm chống cơn lạnh.

Trên giường là hỗn độn chăn đệm cũ nát, một người phụ nữ đang nằm, người phụ nữ này ước chừng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy khô, trong mắt hằn chứa tơ máu, đôi môi khô khốc mà nứt ra thành từng vệt, làn da trắng bệch. Cả khuôn mặt gầy hốc hác, làm cho đôi mắt vô thần mở to hơn.

Ai có thể nghĩ phu nhân tiều tụy này chính là vũ cơ Nguyệt Nương mười mấy năm trước mà toàn bộ thành Trường An đều biết đâu? Có lẽ có người biết, nhưng không ai có thể đem phu nhân trước mặt này ghép với khuôn mặt mỹ mạo như hoa kia được, một khúc ” Hồ toàn vũ” làm đông đảo quý nhân kinh ngạc không thôi – Nguyệt Nương.

Vũ cơ Nguyệt Nương giống như một cơn gió, thổi qua liền biến mất vô tung vô ảnh.

Năm đó có rất nhiều người suy đoán Nguyệt Nương này vào hậu trạch của vị quý nhân nào, đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán. Trong thành Trường An này ca phường vũ cơ con hát vô số, Nguyệt Nương bất quá cũng chỉ là một người trong đó, tựa như hoa Quỳnh nở rộ làm người kinh diễm, nhưng cũng không thể làm người ghi nhớ lâu, bất quá chỉ là nhàm chán tán gẫu thôi.

Lại một trận ho tê tâm liệt phế vang lên, ngồi bên cạnh giường là một nữ đồng tóc búi hai bên vài lọn tóc rủ xuống nàng vội vàng đi đến cái bàn, nhìn bát nước trà lạnh, lại đưa tay sờ ấm trà bên cạnh.

Lạnh.

Quay ra nhìn phu nhân trên giường ho đến thở hổn hển, nhất thời bất lực nhỏ giọng khóc.

Trên giường vị phu nhân khổ sở nhìn tiểu nữ nhi một cái, muốn nói vài câu trấn an, nhưng thân thể không cất lên được. Khụ khụ, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt hốc hác.

Đều tại nàng! Nếu không phải do nàng nhất thời hồ đồ, hiện giờ cũng không lưu lạc đến hoàn cảnh này, càng không phải liên lụy đến hai nữ nhi đáng thương.

Kỳ thật nếu Nguyệt Cơ được chọn, nàng đã sớm không muốn sống nữa, nhưng là nàng luyến tiếc hai tiểu nữ nhi đáng yêu. Nơi ăn thịt người của đại trạch thế gia này, không được phụ thân thừa nhận lại không có nương che trở hài tử làm sao mà sống sót được, nàng chỉ có thể cường ngạnh kéo dài hơn thở một ngày lại một ngày.

Mành vải bông bị xốc lên một góc, rất nhanh một nữ hài đi vào.

Trông bộ dáng nàng khoảng mười tuổi, một thân áo váy màu vàng cũ nát, đầu bối hai búi hai lọn tóc rũ hai bên, bàn tay nhỏ nhắn, cằm nhọn nhọn, mặt mày thanh tú, có thể thấy được ngày sau sẽ là một mỹ nhân. Nàng không cao mà lại tinh tế nhỏ gầy, lại cầm thêm một cái hộp đựng đồ ăn cũ nát không hợp với thể trạng người, làm người ta nhịn không được mà lo lắng tay nàng sẽ bị thương.

Sau khi nàng đi vào, trước tiên đặt hộp đồ ăn lên trên mặt đất, sau đó mở hộp ra. Hai cái bình gốm màu đen, một lớn một nhỏ, một đĩa rau ngâm, một đĩa rau hơi úa vàng, và một cái bát đựng màn thầu. Nàng đem tất cả đồ bày biện lên cái bàn bên cạnh, sau đó đi cầm bát trà, đổ nước từ cái bình mang từ bên ngoài vào ra, bưng đến đút cho phu nhân trên giường uống.

Bên cạnh nữ hài đang khóc thút thít thấy vậy, lộ ra tia mỉm cười chạy đến bên người nàng nói: ” A tỷ, may là tỷ mang nước ấm về, muội đang muốn đút cho mẹ chút nước, nhưng là nước đều lạnh cả.” Nữ hài nói mang theo một chút khóc nức nở, mang vẻ khiếp nhược và ủy khuất.

” Ta đi phòng bếp lấy đồ ăn, thuận tiện cầm chút nưới ấm.”

So với nữ hài đang khóc thút thít, tiểu nữ hài mặc áo váy màu vàng nghệ này có vẻ trầm ổn hơn nhiều. Nếu có người khác ở đây sẽ thấy, hai nữ hài này có bộ dáng giống nhau đến kinh người, không chỉ khuôn mặt tương tự, tuổi tác vóc dáng cũng tương đồng, giống như từ một cái khuôn khắc ra. Một người bình tĩnh trầm ổn, một người nhút nhát sợ sệt, tựa hồ lá gan không lớn.

Tiểu nữ tử mặc màu vàng nghệ thấy phu nhân trên giường uống xong, liền đem bát đặt một bên, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái khăn lam lau khóe miệng cho nàng.

Nguyệt Cơ cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, nàng cười suy yếu nói với đại nữ nhi, ” Đại Niếp, con vất vả rồi.”

Đại Niếp không nói gì, lại đến mâm cơm trên bàn, khuấy âu cháo loãng ra, chia làm ba bát, sau đó bưng đến đưa cho Nguyệt Cơ uống cháo.

Nguyệt Cơ một bên gian nan nuốt cháo, một bên phân phó tiểu nữ nhi Tiểu Niếp đến ăn cơm. Thời tiết rét lạnh, chỗ ở các nàng cách phòng bếp rất xa, trong chốc lát vốn cơm canh nóng bỏng chậm chút liền biến lạnh, đến lúc đó dùng sẽ bị tổn thương cơ thể.

Vốn là cùng một thai sinh ra, Tiểu Niếp sinh ra lại nhỏ hơn so với Đại Niếp, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Nguyệt Cơ phải bỏ nhiều tâm tư hơn. Trái ngược với đại nữ nhi Đại Niếp từ nhỏ thân thể đã khỏe mạnh, bởi vì vậy mà nàng phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn so với muội muội. Tỷ như chăm sóc mẹ đang bệnh nặng, tỷ như chiếu cố muội muội nhát gan thích khóc.

Nguyệt Cơ thân thể không thoải mái, uống xong bát cháo loãng liền không ăn được, Đại Niếp lo lắng nhìn nàng một cái, sau lấy đồ ăn còn lại trên bàn rồi ăn.

Cơm không tốt lắm, tuy vừa đủ nhưng lại không có dinh dưỡng. Nương thân hình vốn không được tốt, mùa đông năm trước trời rét lạnh, than không đủ dùng, vì thêm chút cho nàng và muội muội mà nương bị phong hàn. Phong hàn vất vả mới chuyển biến tốt lên, lại kéo thêm bệnh tật ngày xưa, bệnh đến nỗi không dậy nổi, ốm đau suốt mùa đông.

Ở Tiêu gia tình cảnh của ba mẹ con nàng vốn xấu hổ. Lúc thân thể nương tốt, thân là vũ cơ Tư Nhạc Các, chi phí phân chia tuy không thể làm cho mẹ con cơm áo không lo, nhưng cũng đủ để sinh hoạt. Sau thân thể nương suy yếu, tình cảnh của các nàng càng thêm gian nan.

Không thể khiêu vũ, vậy chỉ có thể sung làm tạp dịch Linh Viện. Làm tạp dịch thì chi phí hàng ngày được có bao nhiêu đâu, nếu không phải trên dưới Linh Viện này đều biết thân phận mẫu tử ba người các nàng không bình thường, vậy đã sớm bị đuổi ra khỏi đại trạch Tiêu gia rồi, nhưng mà cũng không vì thế mà có người nhìn mẹ con các nàng với con mắt khác, nhiều lắm thì chỉ cam đoan là không để đói chết, càng không kể đến thỉnh đại phu. Bệnh của Nguyệt Cơ là do ngày qua ngày tích lũy mà thành. Đến cuối năm nay bệnh tình đã nguy kịch, trong lòng Nguyệt Cơ cũng rõ ràng, trong lòng Đại Niếp cũng vậy.

Nàng nhớ là nương mất vào ngày mưa nhiều, ngày ấy cũng giống như hôm nay vậy mưa tí tách không ngừng.

Nghĩ đến đây, Đại Niếp nắm chặt hai tay gầy yếu lại, đột nhiên không ăn được.

” Đại Niếp, con thấy không thoải mái sao? Đến đây cho mẹ nhìn xem vết thương trên đầu con.”

Thấy nữ nhi nhíu chặt mày lại, bộ dáng không nuốt nổi cơm, Nguyệt Cơ nhớ tới mấy ngày trước đứa nhỏ tranh chấp với người khác, bị người ta đẩy làm bị thương đầu.

Vân Cơ kia cũng thật là, Đại Niếp bất quá cũng chỉ là hài tử mười tuổi, cư nhiên lại cùng hài tử so đo. Bất quá cũng không oán người khác hoàn toàn, nếu không phải do nàng không có bản lĩnh, bảo hộ hài tử của mình không được, làm sao đến nỗi như vậy.

Nghĩ một chút, Nguyệt Cơ không cầm được hai mắt đẫm lệ, mông lung, lại khóc nức nở lên.

Đại Niếp ngoan ngoãn đi đến bên cạnh mẹ, nghiêng đầu cho mẹ nhìn vết thương của mình.

Ngày đó sau khi Đại Niếp bị thương choáng váng, làm cho Nguyệt Cơ bị dọa đến choáng váng, may mắn trời thương mệnh khổ, hài tử không bị vấn đề gì, sau khi tỉnh cũng không nói không thoải mái ở đâu, lúc đó Nguyệt Cơ mới yên lòng. Hôm nay xem lại, chỗ sưng kia cũng giảm đi chút ít, Nguyệt Cơ lại nỏi nữ nhi có không thoải mái ở đâu không, được đáp án là không mới cẩn thận đem mành vải trên đầu Đại Niếp bọc trở lại.

” Con ăn nhiều một chút, thân thể mẹ không tốt, gan muội muội con lại nhỏ, toàn khiến người khác phải bảo hộ nàng. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ quả thật không biết phải làm thế nào cho được.”

Nguyệt Cơ khóc đến thương tâm muốn chết, Tiểu Niếp thấy mẹ khóc cũng khóc theo. Đại Niếp bị tâm phiền ý loạn, đứng lên nói một câu con không sao cả, liền thu dọn chén bát trên bàn.

Đem hộp cơm trả về phòng bếp, trở lại đã thấy Tiểu Niếp ngủ cạnh Nguyệt Cơ, Nguyệt Cở nửa tỉnh nửa ngủ. Đại Niếp nhẹ nhàng đóng cửa, sau đi đến gian phòng nhỏ bên phải.

Gian phòng này diện tích không lớn, bên trái có một cái giường, ở giữa là cái bàn nhỏ, không còn cái gì khác. Đây là phòng của Đại Niếp và Tiểu Niếp, nhưng mà Tiểu Niếp dính nương, phần lớn là ngủ cùng Nguyệt Cơ, thật ra là phòng mình Đại Niếp ngủ.

Vì ngày mưa ẩm ướt, trong phòng tản ra một mùi ẩm mốc. Đại Niếp nhìn như không thấy, cởi giày, nằm xuống đem chăn mỏng trên giường đắp.

Tiêu Cửu Nương không nghĩ đến mình sẽ trở lại, trở về khi mình còn nhỏ.

Sau khi trở về, Tiêu Cửu Nương mở mắt bị dọa ngây người, nếu không phải do trí nhớ xa xôi kia khắc vào linh hồn mình, nàng không dám tin là mình đã trọng sinh trở lại.

Sau hai ngày, Tiêu Cửu Nương vừa dưỡng thương, vừa làm quen lại với các sự vật, lúc này mới phát hiện ra cư nhiên nàng đã trở lại lúc nương nàng Nguyệt Cơ khi chưa chết.

Là làm cho nàng một lần trải qua đau khổ lúc nương mất?

Đời trước Tiêu Cửu Nương cũng không học y, bất quá có cơ duyên xảo hợp mà học được chút độc thuật, làm cho mình hiểu được chút y thuật.

Nguyệt Cơ bệnh không chữa, khi sinh song thai bị khó sinh, may mắn hai đứa nhỏ bình an vô sự, nhưng cũng vì thế mà đã đào toàn bộ sức khỏe nàng, nhiều năm như vậy vì hai đứa nhỏ mà cường ngạnh chống lại, lại vì Tiểu Niếp mà hao tổn tâm lực. Mọi người đều cho rằng gần đây thân thể Nguyệt Cơ mới không tốt, chỉ có Tiêu Cửu Nương biết được Nguyệt Cơ sớm đã bệnh tật nghiệm trọng, mấy lần ốm đau trước chỉ là biểu hiện bệnh ngày càng nghiêm trọng, hiện giờ cũng là kéo dài chút hơi tàn.

Sau khi minh bạch, Tiêu Cửu Nương chịu đủ đả kích, Nhưng do đời trước trải qua nhiều như vậy đã đủ làm cho nàng bình ổn lại.

Đã sớm là thói quen không phải sao? Cái cảm giác có lòng nhưng không đủ lực!

Không, làm sao có thể quen được.

Kiếp trước từ người không danh không phận tiện nô chi nữ, đến làm người mà cả Tiêu gia đều đối với nàng kiêng kị, Tiêu Cửu Nương phải trả giá rất nhiều, không ai biết là nàng phải trải qua những gì. Rất nhiều người đều sợ nàng, ngầm mắng nàng cái độc phụ, mặt ngoài vâng vâng dạ dạ cũng không dám phản đối một từ.

Tiêu Cửu Nương đứng ở chỗ cao đã lâu rồi, nhưng không nghĩ vừa nhắm mắt lại sau mở mắt lại trở về cái thời khắc tuổi nhỏ gian nan nhất.

Hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc nhỏ, Tiêu Cửu Nương thật lâu không thể bình tĩnh được.

Nàng càng rõ sự bình tĩnh trước mắt chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần nàng cố gắng, chỉ cần nàng thực hiện ý nghĩ trong đầu, chỉ cần nàng lấy những thứ nên thuộc về mình, nguy hiểm sẽ ập đến, cho đến khi đem bản thân dẫm chết.

Nàng vẫn không quên bản thân lúc này gọi là Đại Niếp, vẫn là một hài tử không danh không phận.

Cái họ Tiêu này, cách nàng còn xa lắm.

Bình Luận (0)
Comment