Độc Sủng - Chanh

Chương 28

Thời tiết dần biến đổi, chỉ còn 1 tuần nữa sẽ bước qua mùa thu.

Đám cưới của cô với hắn cũng sắp được tiến hành, Âu Dương Lam mỗi ngày đều đến nhà An Mạt, hỏi cô xem thử thích mặc váy màu gì? Muốn tổ chức thật sang trọng hay muốn tổ chức ở Nhà thờ?

Âu Dương Lam hỏi cái gì cô đều gật đầu hoặc nói qua loa vài câu, cô nghĩ nếu bà biết chuyện Âu Dương Đằng với cô rồi, thì chắc chắn đám cưới sẽ không diễn ra được nữa.

Âu Dương Đằng bận rộn chuyện công ty nên mấy ngày không về nhà.

Nghe nói, công ty hắn bất ổn, trục trặc trong việc vận chuyển hàng hoá từ nước ngoài về Trung Quốc.

Nghe nói, hắn biện thủ công quỹ, trốn thuế nhà nước, nên đang nhận được sự điều tra của phía Cảnh sát.

Khắp các mặt báo đều có sự xuất hiện của Âu Dương Đằng. Một Âu Dương Đằng với biết bao danh tiếng lẫy lừng, con cưng của Lam tổng, lại làm ra những chuyện như vậy thật không biết xấu hổ.

Ngay đến công ty con Lam Đằng mà hắn vừa mới thành lập không lâu liền xuất hiện tin đồn có " Ông bầu " thu mua?

Tin đồn dồn dập, rất nhanh truyền đến tai cô cùng An Nguyệt.

Cô suốt ngày thấp thỏm ngồi ở ghế sofa chờ hắn. Không cần biết hắn đã làm những gì với cô, vậy mà cô vẫn chờ hắn về nhà.

Còn An Nguyệt, suốt ngày ru rú trong phòng hắn không ra ngoài, có lúc bật cười thật to, lại có lúc cáu kỉnh mà lớn tiếng. Có lẽ là nói chuyện điện thoại với ai đó!

Đến một hôm, hắn trở về nhà.

Lúc đó là tối muộn, Ôn Thẩm cùng cô ngồi chờ hắn, điện cũng đột nhiên bị cúp, màn đen cứ thế bao trùm lên cả căn nhà.

An Mạt có chút sợ liền nắm lấy tay Ôn Thẩm, bà khẽ bật cười, vỗ nhẹ lên tay cô.

- " Ôn Thẩm? Bà ngắt cầu dao à? "

Rất nhanh Âu Dương Đằng đã về nhà, trong đêm đen, không nhìn thấy rõ thân ảnh hắn đang ở chỗ nào.

- " Cậu chủ về rồi! Hôm nay là bị cúp điện chứ không phải tôi ngắt cầu dao! "

Ôn Thẩm đứng dậy khỏi ghế, An Mạt theo đó cũng đứng lên.

- " A Đằng! Anh về rồi! "

- " An Nguyệt đâu? "

Âu Dương Đằng bận rộn suốt ở công ty, đến áo quần cũng luộm thuộm, râu lún phún mọc ở cằm chưa được cạo sạch. Hắn giấu mình trong bóng tối, luồn lách qua những vật cản trong phòng khách liền đi lên lầu.

Hắn không thèm nói lại với cô một câu, mặc kệ cô bỏ qua đi tìm An Nguyệt.

An Mạt cúi đầu nở nụ cười nhàn nhạt, tay khẽ nắm lấy Ôn Thẩm dùng sức thật chặt, giọng nói run run phát ra trong cổ họng:

- " A Đằng, em...có chuyện muốn hỏi anh! "

Hắn vừa trở về nhà, lập tức hỏi ngay An Nguyệt, nghi vấn mấy ngày qua, cuối cùng đã có câu trả lời.

Cô muốn hỏi hắn, tại sao lại làm như vậy? Cô có chỗ nào không tốt? Không bằng em gái cô?

Xung quanh vẫn im lặng như tờ, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của chính mình cùng Ôn Thẩm. Vài giây sau, có tiếng đóng sập cửa thật mạnh.

- " An Mạt! Hay để mai rồi hẵng nói, cậu chủ chắc là mệt nên không muốn trả lời! "

- " Dì Thẩm! An Nguyệt...đang ở trong phòng anh ấy! Anh ấy vừa về nhà, liền hỏi ngay An Nguyệt, tất cả những lời mà anh ấy nói, đều là lừa gạt! "

An Mạt bất giác bật tiếng khóc. Tất cả mọi chuyện trong thời gian qua, đều là cô tự lừa gạt chính mình, muốn cho hắn với cô thêm một cơ hội, cô cố chấp tin hắn.

Hắn giấu giếm! Cô biết.

Hắn đối xử tốt với cô. Cô liền vui mừng.

Tất cả chỉ tại quá yêu hắn. Yêu đến mức chính mình cũng lừa gạt chính mình.

Tiếng nức nở ngày một dồn dập, cô cắn chặt môi cố nén lại tiếng nấc đến mức nhỏ nhất, bản thân cũng không biết, môi cũng cắn đến mức bật máu.

Trong bóng tối, Ôn Thẩm không thấy rõ được biểu cảm của An Mạt. Khi nghe thấy tiếng khóc của cô, bà chỉ biết im lặng lắng nghe, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, muốn an ủi một chút nhưng thật khó nói.

Cứ để cô khóc, khóc xong rồi bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

- " Dì Thẩm! Đưa con lên phòng A Đằng! "

- " Cô muốn lên thật à? "

An Mạt sịt mũi, tiếng nói trầm thấp vang lên:

- " Muốn! "

- --

- " A Đằng! Sao bây giờ mới về nhà? "

Trong phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ đèn điện thoại, An Nguyệt chiếu thẳng lên mặt Âu Dương Đằng, mặt hắn lộ rõ khí sắc nhợt nhạt, trông có vẻ mệt mỏi.

Âu Dương Đằng ngồi trên giường ôm lấy An Nguyệt, cằm đặt trên vai cô ta liền chuyển động:

- " Hình như ở công ty có người hại anh, lúc trước rất yên ổn, nhưng từ khi Ivan đến công ty làm, liền có chuyện bất trắc xảy ra! "

- " Ivan? Á à...tên gian díu với An Mạt? "

An Nguyệt quay hẳn người lại, để điện thoại trên bàn bên cạnh giường, vòng hai tay qua ôm lấy cổ hắn:

- " Em thấy An Mạt với hắn ta có tình ý với nhau, hắn một mực quan tâm chị ta như vậy, chắc chắn chuyện ở công ty có khi nào là hắn làm? "

Âu Dương Đằng lập tức nhíu mày, tâm trí thoáng qua một ý nghĩ nhưng sau đó bị dập tắt rất nhanh. Đúng là từ khi Ivan vào làm, công ty hắn lại không may xảy ra chuyện, nghĩ kĩ thì quả thật có vấn đề. Nhưng Ivan tại sao lại hại hắn? Nếu có tình ý với An Mạt thì liên quan gì đến chuyện ở công ty? Chung quy là hắn vẫn không nghĩ Ivan hại hắn, chắc là trùng hợp.

- " Không thể! Ngài ấy sẽ không làm! "

- " Cái gì mà không? Chắc chắn là hắn ta làm! "

An Nguyệt cau có đánh hắn một cái trên bả vai, miệng bồi thêm vài câu:

- " Hắn ta còn hại em vì con mù An Mạt! Anh phải bắt giam hắn, để hắn ngồi tù mọt gông! "

Âu Dương Đằng nhìn An Nguyệt, có chút bất lực mà thở dài một hơi:

- " Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, kể anh nghe xem, đứa bé hôm nay có quậy không? "

Mỗi lần mệt mỏi, hắn đều nghĩ tới đứa bé, hắn thật muốn đứa bé chào đời, bập bẹ gọi hắn một tiếng " ba ba ".

Nhưng nghĩ đến bệnh An Nguyệt, hắn thực không dám nói cho cô ta biết, nếu bỏ đứa bé đi, chắc chắn An Nguyệt sẽ đau lòng.

An Nguyệt đau lòng, hắn cũng đau lòng!

- " Đứa bé á? Không cảm thấy gì! Giống như nó chết trong bụng em luôn rồi vậy! "

An Nguyệt đảo mắt, bình thản cất giọng, không hề để ý đến sắc mặt của Âu Dương Đằng trong bóng tối đang đanh lại.

- " À quên mất một việc quan trọng, hình như An Mạt biết chuyện của chúng ta rồi! "

Âu Dương Đằng mắt liền nheo lại, cả người lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt nghi ngờ hỏi lại cô ta:

- " Biết? Làm sao mà biết được? "

- " Ôn Thẩm nói cho chị ta biết! "

An Nguyệt cao giọng nhìn thẳng vào hắn, môi bất giác cong lên nở nụ cười, đưa tay vuốt cánh mũi hắn:

- " Anh biết không? Chị ta biết còn cố ý giả ngu đấy, mù mà diễn cực giỏi, mà chị ta biết rồi càng tốt, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau! "

Âu Dương Đằng khẽ xoay cần cổ. Hắn cứ cảm thấy An Mạt rất lạ, hình như tránh né hắn, tránh đụng chạm thân thiết với hắn. Thì ra nguyên do chính là biết chuyện giữa An Nguyệt với hắn rồi.

Hắn liền đẩy An Nguyệt ra, bước tới cửa sổ đứng chôn chân ở đó.

Vậy thì hắn phải đẩy nhanh tiến độ, bắt An Mạt thay tim cho An Nguyệt rồi!

Vô thức liếc mắt xuống bên dưới, Âu Dương Đằng phát hiện thấy một chiếc xe BMW đậu cạnh nhà hắn nằm im lìm bên ven đường.

Tối nay không được sáng, ánh trăng bị che mờ bởi những đám mây đen cuộn lại thành tầng, vừa vặn che đi bóng hình của ai đó ngồi trong xe.

- " Xe ai thế? "

An Nguyệt từ phía sau đi tới ôm lấy eo hắn, đầu ngó nghiêng ra bên ngoài.

- " Không biết! "

- " Anh nói thử xem, nếu bây giờ An Mạt thấy chúng ta ở chung một chỗ sẽ thế nào? "

An Nguyệt tỏ vẻ hứng thú hỏi hắn, bàn tay để ở eo hắn không an phận liền sờ soạng lung tung.

Âu Dương Đằng khẽ bật cười, bắt được tay An Nguyệt lập tức kéo lên môi hôn xuống một cái, giở giọng trêu đùa cô ta:

- " Em đang có thai đấy! Với lại An Mạt bị mù, em nói cô ta thấy? Thấy là thấy thế nào được đây? "

- " Đúng rồi nhỉ! Nhưng mà có thai...vẫn làm được! "

" Bụp " một tiếng, đèn trong phòng đã sáng trở lại.

An Nguyệt chầm chậm xoay người hắn lại, tay mân mê vẽ một đường trên ngực hắn, cắn môi thu hút sự chú ý của hắn:

- " An Mạt nếu mà không bị mù, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn cô ta sẽ rất shock, biểu cảm sẽ rất thê thảm! "

- " Nhưng rất tiếc cô ta bị mù! "

Âu Dương Đằng bật cười thành tiếng, hắn nhìn An Nguyệt chăm chú không rời. An Nguyệt cũng nhìn lại hắn, liền đá lông mi một cái.

Âu Dương Đằng cúi xuống định hôn lên môi An Nguyệt, cô ta lập tức né đi, đánh yêu hắn:

- " Đáng ghét! Em đang có thai! "

- " Lúc nãy em nói không sao mà! "

Âu Dương Đằng giễu cợt An Nguyệt, bắt lấy cằm cô ta bóp mạnh một cái:

- " Thật muốn " ăn " em! "

- " Sao anh không " ăn " chị ta đi? Mặc dù bị mù nhưng cũng làm được đấy! "

- " Cô ta mù thì làm cái gì được, không biết xấu hổ, bị mù mà đòi...

- " Cảm thấy hai người...thật hạnh phúc! "
Bình Luận (0)
Comment