Độc Sủng - Chanh

Chương 35

Huyết Ưu Trác từ từ hạ mũi dao xuống, mũi dao sắc nhọn đâm sâu vào da mặt An Nguyệt, anh chậm rãi kéo dao đi một đường trên má phải An Nguyệt.

- " Á! "

Cô ta đau đớn mà hét lên, dùng sức vùng vẫy để thoát khỏi. Nhưng không ngờ, mũi dao trên mặt lại vì sự vùng vẫy đó mà rạch tiếp một đường.

- " Rất đau có phải không? "

Anh hạ dao xuống, sau đó lại đưa lên ngắm nghía. Mũi dao nhuốm lên một màu máu đỏ tươi, trên mặt cô ta không nhanh không chậm máu đã chảy xuống.

An Nguyệt sắc mặt tái mét nhìn Huyết Ưu Trác, giọt nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài trên gò má gầy guộc, cô ta nghiến răng, chửi thẳng vào mặt anh:

- " Khốn kiếp, sao anh dám làm thế với tôi! "

Anh lập tức đưa dao lên mặt An Nguyệt rạch tiếp một đường, bình thản mà đáp lại:

- " Cô nói một câu, tôi rạch mặt cô một đường! "

An Nguyệt tức giận mà mím chặt môi lại. Gương mặt của cô ta bây giờ loang lổ máu tươi, chính thức bị anh hủy đi dung nhan.

Cô ta nén đau mà run lên bần bật, mồ hôi dọc theo trán giọt xuống một bên má, tay bất giác nắm chặt lại mà uất hận nhìn anh.

Bất giác, An Nguyệt liền nhíu mày, nín thở vài giây sau đó cơ mặt cau có lại, bụng cô ta đang dội lên cơn đau âm ỉ.

- " Nói tiếp đi! "

Anh nhướng mày nhìn An Nguyệt, thấy cô ta không nói thêm câu nào nữa liền thở dài một hơi mà đứng lên, chuẩn bị quay người bỏ đi thì bất giác An Nguyệt rên rỉ mà phục người xuống nền gạch.

Cô ta đau điếng đến mức trán nổi đầy gân xanh, hơi gập người lại mà đưa ánh mắt đục ngầu nhìn xuống thân dưới.

Một dòng máu đỏ thẫm tràn ra nền gạch, nhớm nhớp hoà lẫn với nước biển trên người An Nguyệt. Đôi đồng tử lập tức giãn ra, cô ta thở không ra hơi nhưng vẫn điên cuồng gào lên:

- " Không được!...Con tôi, không được! Mau cứu...mau cứu con tôi! Đồ khốn, đồ giết người! "

Vài giây sau đó, cô ta vì kiệt sức mà ngất lịm đi.

Huyết Ưu Trác lặng lẽ liếc An Nguyệt, thấy cô ta chảy máu dưới thân dưới liền nghiêng đầu nói với Shipper đang đứng kế bên:

- " Gọi bác sĩ tới xem thử cho cô ta! "

Shipper khẽ gật đầu, sau đó thu máy quay phim về, lại nhìn anh mà hỏi:

- " Gửi cái này đến cho Âu Dương Đằng hay không? "

- " Phải gửi! Bây giờ tôi đến công ty hắn, cậu mau gửi đoạn phim đến đó, tôi cần thương lượng với hắn một chuyện! "

- ----

Công ty Lam Đằng đang chìm trong một màu ảm đạm, hai ngày qua công ty hắn bị cảnh sát đến " thăm " rất nhiều.

Hầu hết là đến ngồi uống trà trò chuyện với Âu Dương Đằng.

Có lúc hắn lại bị đưa đến đồn cảnh sát lấy lời khai, sau đó lại được thả về nhà.

Ngay đến thời gian để chăm sóc bản thân cũng không có. Gương mặt hắn tiều tụy, áo quần thì xộc xệch, ngay đến cằm cũng lún phún râu chưa cạo sạch.

Hầu hết tất cả thời gian của hắn, đều lao đầu vào tìm kiếm An Nguyệt.

Tin nhắn lúc trước cũng không thấy gửi đến nữa, hắn có gọi cho số điện thoại đó nhưng đối phương không nghe máy. Hắn gọi người tra địa chỉ ID của người gửi tin nhắn đến, nhưng đó là số giả dùng qua một lần nên không thể tra ra được một ai.

Khoảng thời gian trôi qua rất nhanh, đến buổi chiều tối, Âu Dương Đằng ở công ty lại nhận được một cuộc gọi lạ từ số điện thoại bàn.

[ " Xin chào! " ]

Hắn nhận ra giọng nói này, người đã gửi tin nhắn đến kèm theo hình ảnh của An Nguyệt.

Hắn gấp gáp mà nắm chặt điện thoại, đè nén cảm xúc xuống mà nặng nề hỏi đối phương.

[ " An Nguyệt đang ở đâu? " ]

[ " Mau đến cứu cô ta đi, cô ta...sảy thai rồi, con anh chết rồi " ]

Đối phương đột nhiên bật cười, sau câu nói đó, biểu cảm trên khuôn mặt hắn tất thảy bị đông cứng. Hắn nuốt khạn một cái mà lắp bắp hỏi lại

[ " Mày...nói cái gì? " ]

[ " Âu tổng thân mến! Con ngài chết rồi, đứa bé hôm nay đã chết! " ]

Con hắn chết rồi?

Âu Dương Đằng chết lặng mà tưởng tượng đến cảnh An Nguyệt sẽ đau khổ thế nào khi biết đứa bé chết đi?

An Nguyệt đáng thương của hắn...

Âu Dương Đằng mím môi ngăn chặn giọt lệ rơi xuống, mắt hắn hằn lên những tia máu vô cùng đáng sợ. Âm thanh khàn đặc phát ra trong cổ họng, hiện rõ sự đe doạ dành cho đối phương:

[ " Mày mau thả An Nguyệt ra, nếu An Nguyệt có mệnh hệ gì, Âu Dương Đằng sẽ tự tay tìm mày mà giết chết! " ]

[ " Ồ, vậy mau giết đi! Tôi có món quà tặng anh, không biết đã nhận được hay chưa? " ]

Âu Dương Đằng định lên tiếng thì đối phương đã cắt ngang lời hắn:

[ " Âu tổng thân mến, khi ngài nhận được món quà rồi, ngài đừng bất ngờ, cũng không cần cảm ơn. Tôi chỉ muốn nói một câu, chúc ngài xem vui vẻ! " ]

" Tút " một tiếng thật dài.

Điện thoại bị đối phương ngắt đi.

Âu Dương Đằng nhìn vào ống nghe thật lâu, sau đó tức giận mà hất văng hết đồ trên bàn làm việc xuống sàn nhà.

- " Thật xin lỗi, cửa không khoá nên đã mạo phạm đi vào! "

Có tiếng nói vọng vào từ phía cửa chính, Âu Dương Đằng lập tức quay phắt lại nhìn.

Thấy Huyết Ưu Trác đã đứng ngay ở đó.

- " Ngài Ivan! "

Âu Dương Đằng xoay người sang chỗ khác lau vội nước trên mặt, kéo thẳng lại vạt áo sau đó bước đến gần anh.

Ngay lúc Âu Dương Đằng tiến đến, anh lập tức nhướng mày vì ấn tượng. Âu Dương Đằng mà anh biết cao cao tại thượng vì một An Nguyệt mà bây giờ thân thể tàn tạ đến khó tin.

Nhưng trong lòng lại có cảm giác dễ chịu vô cùng!

- " Âu tổng, anh sao vậy? "

Huyết Ưu Trác " ân cần " mà hỏi han hắn, còn cố ý mà đưa tay lên vỗ vai hắn một cái.

Âu Dương Đằng sịt mũi, cười gượng gạo mà đáp lại:

- " Không có gì, chỉ cảm thấy mệt trong người! "

Huyết Ưu Trác gật gù vài cái mà tin hắn, còn bồi thêm vào câu đánh vào điểm yếu của hắn:

- " Dạo này không thấy cô gái An Nguyệt của anh nhỉ? "

- " À..cô ấy...

- " Âu tổng, có bưu phẩm gửi đến! "

Cô thư kí của hắn đột nhiên đẩy cửa đi vào, trên tay cầm theo hộp bưu phẩm nhỏ màu vàng nhạt.

- " Cái gì vậy? "

Âu Dương Đằng tiến lại nhận lấy hộp bưu phẩm trên tay cô thư kí, đột nhiên nhớ đến người gọi điện đến nói có quà tặng hắn thì Âu Dương Đằng tức tốc mở ra.

Hắn xé toạc gói bưu phẩm, bên trong liền xuất hiện một đĩa CD. Âu Dương Đằng nhanh chóng bỏ vào đầu đĩa, gấp gáp lấy điều khiển TV mở ra xem.

Lúc đầu là hình ảnh rè những đợt sóng đen trắng, sau đó, dần dần hiện lên hình ảnh An Nguyệt.

Âm thanh bị cắt đi, chỉ nhìn thấy cô ta đau đớn mà bị trói ngồi bệt trên nền gạch lạnh lẽo.

Hắn chỉ thấy một bàn tay dài, cầm con dao phay chầm chậm mà rạch một đường trên mặt cô ta.

An Nguyệt đau đớn hét lên, nói gì đó với người đối diện, sau đó lại bị rạch thêm lần nữa.

Sau đó, An Nguyệt của hắn ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt nhìn máu từ thân dưới chảy xuống.

Sau đó, ngất lịm đi, không một ai đến cứu, bỏ mặc cô ta nằm sõng soài ở đó.

Lồng ngực hắn co lại, mắt rưng rưng nhìn An Nguyệt qua màn hình TV.

Huyết Ưu Trác đứng bên cạnh, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- " An Nguyệt, cô ấy bị sao vậy? "

- " Ivan, ngài có thể giúp tôi một chuyện không? "

Âu Dương Đằng không nhìn anh, vẫn chăm chú vào An Nguyệt đang quằn quại vì đau đớn.

- " Tôi giúp anh được chuyện gì?"

- " Giúp tôi tìm An Nguyệt, bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho anh! "

Bao nhiêu tiền hắn cũng trả?

Huyết Ưu Trác khẽ bật cười, từ khi nào anh lại trở nên " rẻ tiền " như vậy?

- " Anh muốn trả tôi bao nhiêu? "

- " Anh muốn bao nhiêu tôi cũng trả, chỉ cần anh tìm được An Nguyệt! "

Anh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, gian xảo mà gật đầu:

- " Được! Nói lời phải giữ lời, tôi không cần tiền, tôi muốn...công ty này của anh! "
Bình Luận (0)
Comment