Chương 100
Hacker kia đột nhiên nói chuyện với anh ta.
Người đàn ông chần chờ giây lát rồi đáp lại một chữ “Đúng”.
Trên màn hình lại nhảy lên hàng chữ: “Dám giúp người phụ nữ xấu xa này! Tôi tức giận rồi!”
Ngay sau đó, cuộc đối thoại trên màn hình đã biến mất, thay vào đó là đợt công kích còn phức tạp hơn con virus vừa rồi rất nhiều.
“Chuyện gì vậy! Rốt cuộc là người nào!” Nhìn thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Phó Vi Trữ tức giận đến mặt mày xanh lè.
Người đàn ông kia đột nhiên bị tấn công khi chưa kịp chuẩn bị, vì thế không đoái hoài tới cô ta mà vội vàng vùi đầu đọ sức với Hacker lần nữa.
Chỉ là cuộc đối thoại vừa rồi nhìn thế nào cũng làm anh ta cảm thấy không thích hợp.
Hacker đầu bên kia có kỹ thuật cao siêu như vậy, nhưng giọng điệu lại có chút ngây thơ…
…
Xế chiều hôm đó, Lộ Khiêm thấy người được phái đi còn chưa trở lại thì chần chờ đến xin chỉ thị của Lệ Bạc Thâm: “Cậu chủ, người mà chúng ta phái đến Phó Thị còn chưa trở lại, có cần cử thêm một người đi qua xem thử không?”
Lệ Bạc Thâm hờ hững từ chối: “Chờ Phó Thị mở miệng.”
Mỗi lần Phó Thị mở miệng cũng tương đương với nợ hắn một ân tình.
Lộ Khiêm thưa vâng rồi lại nói: “Còn mười phút nữa hội nghị cấp cao chiều nay sẽ bắt đầu, hiện tại ngài có đi qua đó luôn không?”
Lệ Bạc Thâm gật đầu, đứng dậy đi đến phòng họp.
Lộ Khiêm theo sát phía sau hắn.
Trên đường đi, thỉnh thoảng anh ta cứ thấy thiếu gia nhà mình lấy điện thoại ra xem. Thậm chí trong lúc tổ chức hội nghị, hắn còn để điện thoại trong tay, khóe mắt vẫn luôn liếc về hướng màn hình.
Lộ Khiêm cảm thấy rất khó hiểu.
“Thiếu gia, hôm nay có chuyện gì quan trọng sao?” Lộ Khiêm nhịn đến kết thúc hội nghị mới cẩn thận hỏi một câu.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thiếu gia nhà mình cau mày lại, trông có vẻ rất bực bội.
“Không có gì.” Lệ Bạc Thâm lạnh giọng đáp lại.
Nói xong, hắn lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện vẫn không có ai gọi tới.
Lệ Bạc Thâm thấy thế lại mặt lạnh cất điện thoại đi, cảm thấy rất không vui.
Hắn bảo nhà trẻ đuổi học hai đứa bé kia, chắc hôm nay người phụ nữ ấy cũng đã biết tin, thế mà cô không có phản ứng gì cả!
Cứ chờ mãi đến chạng vạng tối vẫn không nhận được điện thoại của Giang Nguyễn Nguyễn, Lệ Bạc Thâm cố đè nén cảm xúc không vui trong lòng rồi đến nhà trẻ đón Tiểu Tinh Tinh.
Rốt cuộc là như thế nào thì đến nhà trẻ là hắn sẽ biết thôi.
Lúc đến nhà trẻ, bọn nhỏ đã đi về gần hết.
Lệ Bạc Thâm liếc một cái liền thấy con gái mình đứng trong góc.
Cô bé cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy quai ba lô với vẻ mặt cau có ỉu xìu.
Thấy thế, Lệ Bạc Thâm cau mày tiến lên sờ sờ đầu cô bé: “Sao con lại không vui? Có phải vì cha tới muộn không? Cha xin lỗi…”