Chương 102
“Thiếu gia, ngài cũng biết tính tình của tiểu tiểu thư, con bé vốn quái gở, còn không biết nói, ngài phải kiên nhẫn một chút, gặp chuyện gì cũng phải trao đổi rõ ràng với nhau. Tiểu tiểu thư khác với những đứa bé khác, chẳng lẽ ngài không sợ bệnh của con bé nghiêm trọng hơn sao?”
Nghe thấy bên trong lại vang lên tiếng đập đồ, thím Trương lo lắng không thôi, nói xong câu cuối thì hốc mắt đã hơi ửng đỏ.
Lệ Bạc Thâm cau mày.
Hắn cũng không nghĩ đến con bé sẽ tức giận đến mức này.
Nghe thím Trương nói xong, Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu rồi tiến lên gõ cửa: “Tinh Tinh, mở cửa đi, cha muốn tâm sự với con.”
Tiếng nói vừa dứt thì trên cửa vang lên một tiếng ầm thật lớn.
Hiển nhiên cô bé đã trực tiếp chọi đồ lên cửa để thể hiện ý bất mãn của mình nhằm vào hắn.
Lệ Bạc Thâm hơi khựng lại, sau đó lại lên tiếng với giọng nói càng dịu dàng: “Con muốn cha làm gì, mở cửa nói cho cha nghe, chúng ta thương lượng đi được không con?”
Trên cửa lại vang lên một tiếng ầm.
Đây là lần đầu tiên thím Trương nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh hành động như vậy, nghĩ tới tình trạng của tiểu tiểu thư, bà sợ cô bé có bất trắc gì bên trong nên vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi thấy nên trực tiếp đi vào đi, bằng không tôi lo tiểu tiểu thư sẽ…”
Lệ Bạc Thâm chần chờ một lát rồi gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, thím Trương đã lấy chìa khoá dự phòng ra, hai người mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa, họ đã bị căn phòng bừa bộn này làm giật nảy mình.
Những con búp bê mà Tiểu Tinh Tinh luôn quý trọng rơi đầy mặt đất, ở cửa là mấy hộp âm nhạc tinh xảo, có hai cái đã xuất hiện vết nứt.
Hiển nhiên thứ vừa rồi đập lên cửa chính là hai cái hộp này.
Trong đống hỗn độn ngỗn ngang đó, Tiểu Tinh Tinh ôm chân ngồi co quắp trong một góc với ánh mắt vô hồn, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, bên cạnh cô bé có hai con búp bê hơi xấu xí mà họ chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhìn thấy hai người tiến đến, cô bé vô thức co rúm lại, cúi đầu không chịu đối mặt với họ.
Lệ Bạc Thâm thấy con bé như thế thì rất đau lòng, hắn hối hận tiến lên muốn ôm con vào lòng trấn an.
Tiểu Tinh Tinh phát hiện hắn tới gần thì bỗng ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kháng cự, hai cánh tay chống đất, bối rối co người về phía sau.
Lệ Bạc Thâm thấy thế thì dừng lại: “Con… Đừng sợ, cha biết sai rồi.”
Cô bé lại vờ như không nghe thấy, cuối cùng dán cả người lên tường, nghiêng đi né tránh ánh mắt hắn, cô bé ôm đầu gối cuộn thành một cục rồi chôn đầu thật sâu vào trong đó.
Họ không nhìn thấy nét mặt của cô bé, chỉ có thể nhìn thấy thân thể run run lúc cô nức nở.
Lệ Bạc Thâm lập tức im lặng.
Thím Trương đau lòng tiến lên: “Thiếu gia, để tôi thử xem.”
Nói xong, bà cẩn thận tới gần Tiểu Tinh Tinh rồi vươn tay về hướng con bé.
Lần này Tiểu Tinh Tinh không tiếp tục tránh né nữa.