Chương 105
“Đừng khóc nữa, con nói cho dì biết có chuyện gì xảy ra đi?” Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng mà dỗ dành cô bé.
Tất nhiên Tiểu Tinh Tinh sẽ không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng Lệ Bạc Thâm hắng giọng một cái rồi thản nhiên nói: “Hôm nay Tiểu Tinh Tinh đến trường, không thấy hai cậu con trai nhà cô đâu cho nên con bé tưởng chúng không đi học nữa, vừa về đến nhà đã khóc đến tận bây giờ. Nằng nặc đòi đến đây xem mới chịu.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thầm thở dài, cô bé này thật sự rất dính hai đứa nhỏ nhà mình.
Ý thức được điểm này, giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn lại càng nhẹ nhàng hơn trước: “Con đừng khóc nữa, hôm nay hai anh trai bị đau bụng, dì chỉ xin cho hai đứa nó nghỉ một ngày, ngày mai hai đứa sẽ đến trường chơi với con.”
Nghe thấy dì xinh đẹp nói giống cha mình, lúc này Tiểu Tinh Tinh mới chịu tin tưởng, cô bé chậm rãi ngừng khóc, rời khỏi vòng tay Gianh Nguyễn Nguyễn rồi cẩn thận quan sát xung quanh căn phòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng hai anh trai nhỏ.
Rõ ràng là từ chỗ cửa ra vào không thể nào nhìn thấy được phòng ăn cho nên Tiểu Tinh Tinh cũng không thấy bóng dáng của hai anh trai đâu, vậy là cô bé lại bắt đầu cảm thấy bất an.
Nhìn thấy cô bé căng thẳng như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn mềm lòng sờ đầu cô bé, nói: “Con muốn tìm hai anh trai nhỏ sao? Để dì dẫn con đi tìm bọn họ nhé.”
Nói xong, cô mỉm cười ôm lấy Tiểu Tinh Tinh, quay người đang định đi vào thì cô bé trong lòng đột nhiên xoay người nhìn lại phía sau.
Tới lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới chợt nhớ tới, trước cửa ra vào vẫn còn một vị Phật khổng lồ đang đứng.
Hơn nữa, nếu cô không chủ động mở lời, chưa chắc người đó sẽ theo vào.
Nghĩ đến đây, cô quay lại nhìn người ở cửa.
Gió đêm thổi qua, chiếc áo sơ mi mỏng đã gần như dính chặt vào người Lệ Bạc Thâm, mặt mày vô cảm nhìn hai người họ.
Nghĩ lại thì có lẽ là vội đưa Tiểu Tinh Tinh đến đây, cho nên hắn đã quên chuyện mặc áo khoác.
Bởi vì cô bé trong lòng, Giang Nguyễn Nguyễn cũng đối xử với hắn dịu dàng hơn rất nhiều, bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Lệ cũng vào ngồi một chút nhé.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông đứng ở cửa nhấc gót bước vào.
“Hai anh đang ăn tối, dì dẫn con qua gặp nhé.” Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi bước đi, vừa đi vừa an ủi Tiểu Tinh Tinh.
Ba người đi thẳng một đường đến phòng ăn.
Triều Triều và Mộ Mộ đang vùi đầu ăn uống, vừa thấy ba người đi vào liền nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai đồng loạt hiện vẻ ngơ ngác: “Sao em gái lại ở đây?”
Giang Nguyễn Nguyễn đặt Tiểu Tinh Tinh xuống cạnh người hai người họ, dịu dàng nói: “Em gái thấy hai con không đến trường cho nên con bé đã rất lo lắng cho hai con, khóc nức nở đòi đến tìm hai con đó. Tụi con nhanh đến nói chuyện với em đi.”
Như để xác nhận lời nói của cô, Tiểu Tinh Tinh hai tay bối rối vân vê làn váy công chúa, đôi mắt to tròn không thèm chớp mà nhìn chằm chằm Triều Triều và Mộ Mộ, chóp mũi hồng hồng trông cực kỳ giống búp bê.
Nhìn thấy bộ dáng của em gái, hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau, vừa cảm thấy em gái mình thật đáng yêu vừa cảm thấy đau lòng.
“Sáng nay bọn anh không được khỏe nhưng bây giờ thì ổn rồi, em không cần lo lắng.” Triều Triều nghiêm túc trấn an cô.