Chương 107
Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh quay mặt đi, liếc nhìn đồ ăn trên bàn: “Anh đã ăn gì chưa?”
Tiểu Tinh Tinh làm ầm ĩ không chịu ăn, có lẽ người này cũng bận dỗ dành cô bé con bé.
Lệ Bạc Thâm sửng sốt nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó mới lạnh lùng nhắm mắt lại, xa cách nói: “Tôi không sao, ở nhà đã chuẩn bị bữa tối rồi, chừng nào tôi về có thể hâm nóng lại ăn. Chẳng qua là Tiểu Tinh Tinh thích ở cùng hai đứa nhỏ này, nên mới làm phiền cô chuẩn bị bữa ăn cho nó. Giờ tôi sẽ ra phòng khách đợi, không quấy rầy các người ăn cơm nữa.”
Nói xong, hắn lại nhìn bộ dáng vui vẻ hoàn thuận của ba đứa nhỏ rồi quay người muốn đi ra ngoài.
Nghe vậy, Nguyễn Giang Giang biết người đàn ông này đang định nhịn đói bỏ đi, cô bĩu môi bất đắc dĩ nói: “Nhà tôi cũng không thiếu bát cho anh ăn đâu. Hơn nữa, Tiểu Tinh Tinh thấy cha không có ở đây chắc chắn cũng sẽ cảm thấy bất an.”
Cô vừa dứt lời, Tiểu Tinh Tinh đã ngẩng đầu lên nhìn, thấy cha chuẩn bị đi ra ngoài thì trong mắt cô bé cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Giang Nguyễn Nguyễn không đợi hắn trả lời đã trực tiếp bới cơm cho hắn một bát cơm rồi đặt lên bàn: “Nếu anh không chê thì hãy ngồi xuống ăn với chúng tôi đi.”
Triều Triều nhìn thấy cảnh thì hơi cau mày nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Còn Mộ Mộ lại bưng bát lên vừa ăn vừa lén nhìn người đàn ông cách đó không xa, trong lòng có chút mong đợi.
MTrước giờ vẫn luôn là ba người bọn họ ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng còn có mẹ nuôi tới ăn cùng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm với cha.
Lúc này tâm trạng của Triều Triều và Mộ Mộ thật sự rất khác nhau.
Lệ Bạc Thâm dừng bước, quay đầu đối diện với đôi mắt ướt đẫm của Tiểu Tinh Tinh, sau đó lại nhìn qua chỗ ngồi và bát đũa đã chuẩn bị xong bên cạnh bốn người họ, trong mắt hắn chợt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Theo lý thì bốn người bọn họ thật sự là người một nhà.
Hắn ngồi vào đó có vẻ hơi lạc lõng.
Dù nghĩ vậy nhưng lúc hoàn hồn lại, hắn đã ngồi xuống bàn.
Không biết có phải là do sự có mặt của hắn hay không, mà bầu không khí vốn dĩ đang vui vẻ đột nhiên trở nên có chút trì trệ.
Triều Triều và Mộ Mộ rơi vào im lặng, chỉ cúi đầu chăm chú vào bát cơm của mình.
Không có mấy anh trai nói chuyện, Tiểu Tinh Tinh đột nhiên ăn không ngon như trước nữa, cầm bát ăn từng ngụm nhỏ thật nhỏ.
“Có món nào Tiểu Tinh Tinh không thích ăn sao?” Giang Nguyễn Nguyễn chú ý tới sự kỳ lạ của cô bé, nhẹ giọng lo lắng nói.
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh vội vàng lắc đầu.
Dì xinh đẹp nấu món nào cô bé cũng thích hết.
Chỉ là bây giờ cô không có tâm trạng…
Mộ Mộ biết em gái sẽ không nói chuyện cho nên mới dừng đũa lại trả lời hộ: “Em gái giống bọn con đó, không thích ăn cà rốt với ớt xanh, lúc ở trường, em ấy rất hay bỏ hai món này ra!”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Dì sẽ lựa ra giúp con nhé, được không?”
Tiểu Tinh Tinh lại mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy đi về phía cô bé, gắp cà rốt và ớt xanh trong bát của cô bé ra xong thì đứng lại quan sát cô bé múc đồ ăn ăn.