Chương 112
Ba đứa nhỏ nhìn thấy đầu ngón tay Giang Nguyễn Nguyễn chảy máu thì sốt ruột kêu lên một tiếng.
Triều Triều và Mộ Mộ đang muốn đi vào thì đột nhiên có một bóng dáng cao lớn đi ngang qua bên người.
Một lát sau liền thấy cha mặt lạnh ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của mẹ.
Hai đứa nhỏ thấy thế thì không khỏi dừng bước.
“Cô đang suy nghĩ cái gì vậy!” Giọng của người đàn ông nghe có vẻ không được vui.
Giang Nguyễn Nguyễn ngơ ngác nhìn bàn tay lớn trên cổ tay mình, hơi ngơ ra không kịp phản ứng.
Một giây sau, bên hông cô lại bị ôm lấy rồi đỡ đứng thẳng dậy.
Đợi cô kịp phản ứng thì đã đứng bên cạnh bồn nước.
Người đàn ông trầm mặt mở vòi nước ra rồi kéo ngón tay bị thương của cô qua để dòng nước rửa sạch.
“Mấy đứa chờ ở bên ngoài, không được đi vào.” Lệ Bạc Thâm quay đầu căn dặn ba đứa nhỏ ngoài cửa.
Mặc dù đám nhỏ rất lo cho Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng nhìn thấy có hắn chăm sóc thì cũng khẽ gật đầu.
Lúc này Lệ Bạc Thâm mới quay đầu lại, nhìn thấy vết máu trên tay cô đã được rửa sạch thì lấy ra một tờ giấy tay sạch sẽ từ trong túi rồi quấn lên ngón tay cô để cầm máu.
“Cảm ơn.” Giang Nguyễn Nguyễn tỉnh táo lại, muốn rút tay khỏi tay hắn: “Chuyện còn lại để tôi tự làm là được.”
Người đàn ông nhíu mày lại rồi tăng mạnh lực tay.
Giang Nguyễn Nguyễn giật một cái mà không rút tay ra được nên cảm thấy hơi tức giận.
Người đàn ông này đã sinh con với người phụ nữ khác, thậm chí Tiểu Tinh Tinh còn đang đứng bên cạnh nhìn.
Cô thực sự không muốn đứng gần hắn như thế.
Huống chi người này chỉ hận cô thôi, cần gì phải quan tâm cô như vậy.
Nghĩ thế, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày nhìn người trước mặt, trong mắt tràn đầy kháng cự.
Nhưng hiển nhiên hắn không có ý tránh né, cứ như không nhìn thấy vẻ kháng cự đó mà trầm giọng nói: “Tôi bôi thuốc giúp cô.”
Nói xong, hắn lại muốn dắt cô ra ngoài.
Giang Nguyễn Nguyễn cắn răng: “Không cần làm phiền anh, thời gian không còn sớm, anh dẫn Tiểu Tinh Tinh trở về đi, còn lại tự tôi làm được.”
Tiếng nói vừa dứt, người phía trước dừng bước.
Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ phát giác tâm tình hắn có vẻ không vui, nhưng một giây sau lại biến mất sạch.
“Cô bị thương bên tay phải, tự bôi thuốc thế nào?” Lệ Bạc Thâm đè nén cảm xúc tối tăm trong lòng xuống, không quay đầu lại lôi kéo cô đi ra ngoài.
Ba đứa nhỏ trông mong đứng bên cạnh họ.
Đối diện với ánh mắt ân cần của tụi nhỏ, cuối cùng Giang Nguyễn Nguyễn cũng không giãy giụa nữa, chỉ cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Người đàn ông này không khỏi quá bá đạo.