Chương 127
Sau hai mươi phút, xe của họ chậm rãi dừng lại ngoài sân của nhà họ Lệ.
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ đến cô bé bị bệnh nên không yên lòng nói với người đàn ông bên cạnh: “Nhớ chăm sóc kỹ cho Tiểu Tinh Tinh, nếu có gì cần đến tôi thì có thể liên lạc ngay.”
Lệ Bạc Thâm mang đầy thâm ý mà nhìn vào mắt cô: “Nếu cô lo lắng như thế thì không bằng đi vào thăm đi. Hơn nữa Tinh Tinh bám cô như vậy, nếu lúc sinh bệnh được gặp cô thì tâm tình sẽ khá lên một chút.”
Hắn nói xong liền mở cửa xe đi xuống, trực tiếp bước vào cửa biệt thự, cứ như đang nói cho rằng cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi, hắn không miễn cưỡng.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại.
Tiểu Tinh Tinh sinh bệnh không tìm mẹ của con bé tới xem một chút sao? Phó Vi Trữ bận rộn đến mấy cũng không bỏ mặc con mình như vậy.
Nhưng nghĩ đến cô bé đang bị bệnh nằm trên giường, cuối cùng cô vẫn không đành lòng nên xuống xe đi theo Lệ Bạc Thâm bước vào biệt thự.
Lệ Bạc Thâm vừa vào cửa thì thím Trương đã ôm lấy Tiểu Tinh Tinh đi ra đón.
“Thiếu gia, ngài đã về rồi, tiểu tiểu thư bệnh thành như vậy, tôi muốn con bé nằm lên giường mà nó nhất quyết phải đợi ngài trở về, tôi chỉ có thể bế con bé chờ ở chỗ này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tinh Tinh đỏ rực lên, trên trán có dán một miếng băng hạ sốt, trông có vẻ rất suy yếu.
Nhìn thấy cha trở về, cô bé lập tức đưa tay ra muốn hắn ôm.
Lệ Bạc Thâm ôm con mình vào lòng, sờ thử thân nhiệt của con bé rồi cau mày lại: “Đang khoẻ mà sao đột nhiên phát sốt thế này?”
Thím Trương lo lắng mà nhìn tiểu tiểu thư trong lòng hắn: “Ban đêm con bé trở về từ nhà trẻ đã không có tinh thần lắm, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, tôi tưởng là buồn ngủ nên dẫn con bé đi tắm, lúc đó mới phát hiện hơi sốt, tôi đã gọi bác sĩ gia đình tới kê vài viên thuốc và uống rồi, nhưng tiểu tiểu thư cứ quấy muốn chờ ngài trở về mới chịu đi ngủ.”
Lệ Bạc Thâm gật đầu, vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Tinh Tinh mà ân cần nói: “Còn khó chịu không con?”
Tiểu Tinh Tinh vươn hai cánh tay ôm cổ cha, chôn đầu vào vai hắn mà tội nghiệp gật gật đầu.
Lệ Bạc Thâm trấn an sờ sờ đầu cô bé.
“Thiếu gia, nếu ngài đã trở về thì mau đưa tiểu tiểu thư đi lên nghỉ ngơi đi.” Thím Trương thúc giục.
Lệ Bạc Thâm nghe thế thì chần chờ một lát: “Chờ một chút.”
Thím Trương không hiểu nổi mà nhìn hắn, không biết hắn còn muốn đợi cái gì.
Trong lúc bà đang sốt ruột thì chỉ nghe ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Có thể nghe ra là một người phụ nữ.
Ba người không hẹn mà cùng nhìn ra phía cửa.
Khi nhìn thấy người tới là ai, đáy mắt Lệ Bạc Thâm hiện ra chút dịu dàng.
Thím Trương lại sững sờ ngay tại chỗ, không dám tin vào đôi mắt của mình.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa vào cửa liền đối diện với ba ánh mắt khác nhau, cô không khỏi dừng bước.
Nhìn thấy trang trí trong biệt thự không có gì thay đổi, tâm tình cô càng phức tạp.
Sáu năm trước nơi này cũng được coi là nhà của cô.
Trong mấy năm sống ở đây, mặc dù Lệ Bạc Thâm vẫn luôn lạnh nhạt không ngó ngàng đến cô, nhưng ngoài phương diện tình cảm thì hắn luôn mở một mắt nhắm một mắt với những chuyện khác.
Trong mấy năm đó, cách bài trí trong biệt thự này hoặc nhiều hoặc ít đều có bàn tay cô nhúng vào.