Chương 132
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cụp mắt xuống, nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô bé khẽ cau lại, sau đó cô bé bắt đầu khóc nức nở một cách đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn nhó thành một mảng.
Nghe được tiếng nức nở của đứa nhỏ, Lệ Bạc Thâm ngước mắt nhìn sang.
Giang Nguyễn Nguyễn vỗ vào nhẹ lưng cô bé mà trấn an, nhưng tiếng nức nở của Tiểu Tinh Tinh càng lúc càng lớn, cô bé lao ra khỏi chăn, vừa khóc vừa bò vào lòng Giang Nguyễn Nguyễn, dùng hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cô.
Vừa khóc, cô bé vừa mở hai mắt đẫm lệ ra, nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giang Nguyễn Nguyễn.
Cuối cùng khi xác nhận được Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn ở đó, tiếng nức nở lại lần nữa lắng xuống.
Nhìn khuôn mặt cô bé vì khóc mà đỏ bừng lên, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy đau lòng không thôi, giống như từ cô bé, mà cô có thể nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ở nhà.
“Tinh Tinh không sao, dì vẫn ở đây. Đừng khóc nữa, nếu khóc nữa, con sẽ biến thành một con mèo nhỏ đó.” Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng xoa dịu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé.
Tiểu Tinh Tinh có chút khóc không ngừng được, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô bé túm lấy quần áo cô không chịu buông ra.
Quần áo trên bả vai Giang Nguyễn Nguyễn bị mồ hôi từ lòng bàn tay cô bé làm ướt đẫm, hoàn toàn biến thành một cục nhàu nát, nhưng cô không nói gì, chỉ kiên nhẫn an ủi cô bé.
Một lúc sau, cô bé khóc nức nở rồi lại ngủ, trong lúc ngủ mơ vẫn cựa quậy.
Giang Nguyễn Nguyễn cẩn thận lấy chiếc chăn nhỏ bộc cô bé lại, chỉ chừa hai tay thò ra, nắm chặt quần áo của cô.
Nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, ánh mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm lại, cuối cùng chỉ trầm mặc không nói gì.
Thím Trương lo lắng cho tiểu tiểu thư, đi tới nhìn xem, thấy tiểu tiểu thư đang ngủ ngon lành trong vòng tay thiếu phu nhân, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Quả nhiên, tiểu tiểu thư vẫn phải ở bên cạnh thiếu phu nhân, mới có thể ngủ yên giấc, bình thường khi tiểu tiểu thư bị bệnh sẽ làm ầm ĩ lên, không ai có thể dỗ dành được, đôi khi thiếu gia cũng không làm gì được tiểu thư.”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sốt một chút.
Cô muốn hỏi, Phó Vi Trữ đâu? Thân là mẹ của Tiểu Tinh Tinh, chẳng lẽ cô ta cũng không thể dỗ dành đứa con của mình sao?
Hơn nữa, lần này Tiểu Tinh Tinh lâm bệnh, sao lâu như vậy vẫn không thấy hình dáng Phó Vi Trữ.
Chẳng lẽ cô đối với con gái mình, cũng không hề quan tâm đến?
Ngay lúc cô định mở miệng hỏi thì giọng nói của Lệ Bạc Thâm lại vang lên.
“Đêm nay có lẽ con bé có thể tỉnh giấc, cô có thể ôm con bé lên phòng dành cho khách nghỉ ngơi, cô ngủ một lát đi.”
Thím Trương cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đã muộn như vậy rồi, thiếu phu nhân vừa xong công việc liền cùng thiếu gia đến đây, chắc cô cũng mệt rồi, đi lên ngủ với tiểu tiểu thư một lát đi.”
Giang Nguyễn Nguyễn nuốt xuống câu hỏi trên môi, lưỡng lự liếc nhìn lên lầu. Mọi chuyện xảy ra sáu năm trước đều hiện lên trong đầu, trong lòng có chút chua xót, lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát là được rồi, Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng ngủ rồi, tôi sợ đánh thức cô bé.”
Nghe xong lý do này, hai người họ không thể nói gì khác.