Chương 140
Tống Viện lại đau lòng một hồi: “Đừng sợ, lát dì trở về sẽ giải quyết chuyện này.”
Trên đường trở về từ quán cà phê, Tống Viện càng lúc càng cảm thấy khó chịu, đợi đến thời gian Lệ Chính tan làm liền gọi điện thoại kêu ông cùng đến trang viên mình.
Sau khi Lệ Bạc Thâm tan làm thì trực tiếp đi đón Tiểu Tinh Tinh, hai người vừa mới bước vào cửa liền nhìn thấy hai vị phụ huynh của nhà họ Lệ đang nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
“Cha, mẹ, sao ai người đến mà không nói cho con biết một tiếng? Có chuyện gì sao?” Lệ Bạc Thâm khó hiểu hỏi.
Lời vừa dứt, Tống Viện đã trầm mặt xuống gật đầu: “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, lông mày hắn khẽ nhíu sau đó quay đầu đưa Tiểu Tinh Tinh cho thím Trương, bảo bà ấy đưa con bé lên lầu trước.
Thím Trương đồng ý, Tiểu Tinh Tinh cũng ngoan ngoãn chào hỏi ông bà nội rồi mới đi theo thím Trương lên lầu.
Lệ Bạc Thâm ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh cha mẹ: “Có chuyện gì mà đã muộn rồi mà hai người còn phải tới đây?”
“Có phải Giang Nguyễn Nguyễn đã trở lại không?” Tống Viện đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi tối sầm lại, hắn bình tĩnh thừa nhận: “Đúng vậy, bọn con đã gặp nhau.”
Tống Viện không chút ngạc nhiên, bà hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Sao con không nói cho cha mẹ biết, đừng nói với mẹ là con vẫn muốn quay lại với cô ta nhé!”
Đôi mày của Lệ Bạc Thâm càng lúc càng nhíu sâu hơn, hắn cũng không có đáp lời ngay.
Tống Viện thấy hắn im lặng thì trái tim hơi thắt lại: “Mặc kệ con nghĩ thế nào, dù sao thì mẹ cũng không bao giờ đồng ý cho người phụ nữ đó bước vào nhà chúng ta! Năm đó cô ta không từ mà biệt, đến con mình cũng nhẫn tâm bỏ lại. Bây giờ cô ta có muốn quay lại, mẹ tuyệt đối không cho phép! Nếu con dám thật sự để cô ta trở về, nếu chuyện đó lại xảy ra lần nữa thì sao? Có thể chấp nhận được không, Tiểu Tinh Tinh đã lớn rồi, con bé có chịu đựng được không?”
Nói xong, bà hơi dừng một lúc, nhưng mà đợi lúc lâu vẫn không thấy con trai mình tỏ thái độ gì.
Sắc mặt Tống Viện chợt thay đổi, bà lại dùng tên của Tiểu Tinh Tinh để tận tình khuyên bảo.
“Con nhớ lại xem, Tiểu Tinh Tinh đã trải qua mấy năm vừa rồi như thế nào. Đứa bé đó từ nhỏ đã yếu ớt như vậy là vì cái gì? Nếu người phụ nữ kia sinh con bé có giành chút thời gian để chăm sóc nó rồi mới đưa về đây thì mẹ cũng không nói, vậy mà rõ ràng là cô ta đã vứt bỏ con bé, làm hại thân thể của Tiểu Tinh Tinh mãi không tốt lên được, may là nhà chúng ta có điều kiện, bỏ ra rất nhiều công sức mới điều dưỡng thân thể Tiểu Tinh Tinh tốt lên một chút.
Kết quả thì sao, Tiểu Tinh Tinh bị tự kỷ và tự kỷ, người ngoài còn mắng con bé là con hoang không có mẹ, con nghĩ chuyện này sẽ không làm chứng tự kỷ của con bé trở nên tồi tệ hơn sao? Tất cả chuyện này đều do người phụ nữ đó gây ra! Nếu con cứ khăng khăng muốn cho cô ta trở về thì mẹ sẽ đem Tiểu Tinh Tinh đến chỗ cha mẹ ở! Dù sao thế nào thì mẹ cũng cũng sẽ không bao giờ giao Tiểu Tinh Tinh vào tay cô ta!”
Nói xong vẫn thấy con trai vẫn không phản ứng, Tống Viện lo lắng nhìn sang chồng.
Bà còn cố ý kéo Lệ Chính vào, bởi vì làm như vậy lời nói của bà mới có hiệu quả hơn.
Lệ Chính cũng cảm thấy đau lòng cho cháu gái, nghe vợ mình nói vậy, ông cũng nghiêm túc nói theo: “Mẹ con nói đúng, những chuyện khác cha không quan tâm, nhưng nếu con muốn để người phụ nữ đó trở về chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, thì vẫn nên nghĩ kĩ lại một chút.”
Nghe được lời nói của cha, Lệ Bạc Thâm cuối cùng cũng có chút phản ứng, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của hai người họ.