Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 150

Chương 150

Hiệu trưởng liên tục gật đầu: “Nghe nói cô sẵn sàng tặng một số thiết bị mới cho trường, tôi thay mặt các em cảm ơn cô.”

Ông vừa dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện dường như không thân thiện lắm.

Phó Vi Trữ nhấp một ngụm trà sau đó bày ra vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh như băng: “Chưa hết, tôi còn có thể quyên tặng năm triệu cho nhà trường, số tiền này ông có thể tiêu dùng tùy thích, nhưng tôi có một yêu cầu.”

Hiệu trưởng khó hiểu nhìn cô: “Yêu cầu của cô là…”

“Cách đây một thời gian, hình như nhà trường vừa nhận hai đứa con của Giang Nguyễn Nguyễn, tôi hy vọng ông có thể đuổi chúng ra khỏi trường mẫu giáo.” Phó Vi Trữ nheo mắt lại, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Nghe vậy, hiệu trưởng và giáo viên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đầy vẻ bối rối.

Trước đây Lệ Bạc Thâm cũng đã đích thân đề cập đến chuyện này, nhưng mà sau đó hắn cũng nhanh chóng thu hồi ý định.

Bây giờ lại đến lượt cô Phó này nhắc tới nữa rồi.

“Cô Phó, cho tôi hỏi một câu, cô với cô Giang có xích mích gì sao?” Hiệu trưởng thận trọng hỏi.

Phó Vi Trữ không vui liếc mắt nhìn ông ta: “Ông không cần biết nhiều như vậy, ông chỉ cần biết tôi không muốn con cái của cô ta đi học với con cái nhà họ Lệ. Hẳn là ông cũng biết chuyện hôn sự giữa nhà họ Phó và nhà họ Lệ mà đúng không.”

Hiệu trưởng vội vàng gật đầu: “Tôi biết.”

“Tôi có vài tranh chấp riêng với Giang Nguyễn Nguyễn, sau này Tiểu Tinh Tinh sẽ gọi tôi là mẹ, nếu con gái tôi bị con trai của cô ta bắt nạt, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ông có gánh nổi trách nhiệm không?” Phó Vi Trữ nhẹ giọng đe dọa.

Nói đến nhà họ Lệ, hiệu trưởng lại nghĩ đến chuyện hai ngày trước, Lệ Bạc Thâm đã đích thân nói không cần đuổi học hai đứa trẻ đó nữa, vậy ngụ ý là hắn muốn bọn họ ở lại đúng không?

Nhưng mà, bây giờ Lệ phu nhân tương lai lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Hiệu trưởng nhất thời không thể đưa ra quyết định được, không biết có nên đồng ý hay không.

Phó Vi Trữ nhìn thấy sự do dự của ông, cô ta bất mãn đặt tách trà xuống làm phát ra một tiếng động không tính là nhỏ.

Hiệu trưởng bị thân phận của cô ta đe dọa, trái tim ông ta bắt đầu căng thẳng.

“Trường mẫu giáo này cũng có phần đầu tư của nhà họ Lệ, dùng thân phận của tôi, chỉ cần tôi tùy tiện nói một lời với Tổng giám đốc Lệ thì sau này các người đừng hòng trông cậy vào sự đầu tư của nhà họ Lệ nữa.” Phó Vi Trữ lại thêm một mồi lửa.

Hiệu trưởng vốn đã toát mồ hôi lạnh vì không biết nên quyết định thế nào, lúc này lại nghe Phó Vi Trữ nhắc đến tên Lệ Bạc Thâm thì ông ta càng không dám không nghe lời, do dự một lúc lâu, rốt cục ông ta cũng đã đó đồng ý: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đuổi học bọn chúng.”

Phó Vi Trữ hài lòng cong môi: “Chỉ cần tối nay, tôi nghe thấy tin hai đứa trẻ đó bị đuổi học, năm triệu kia sẽ được chuyển vào tài khoản của nhà trường như đã hứa.”

Hiệu trưởng lúc này chỉ biết liên tục đáp ứng lời cô ta nói.

“Nếu vấn đề đã thỏa thuận xong thì tôi cũng không ở lại đây nữa.” Phó Vi Trữ thản nhiên đứng dậy.

Hiệu trưởng và cô giáo tiễn cô ta ra cửa.

Trước khi rời đi, Phó Vi Trữ lại nhớ tới chuyện gì đó, cô ta quay đầu lại cười lạnh cảnh cáo: “Suýt chút nữa tôi quên mất, chuyện hôm nay tôi đến tìm ông, hy vọng ông có thể giấu giếm thật tốt, đừng để cho người nào biết, tôi không muốn sau này Giang Nguyễn Nguyễn đến tìm tôi gây rối đâu.”

Cô ta sợ Lệ Bạc Thâm biết chuyện cô ta tự ý làm vậy, nhưng mà cô cũng sợ hiệu trưởng sẽ nhận ra điều bất thường cho nên đã dứt khoát lấy Giang Nguyễn Nguyễn ra làm lá chắn.

Hiệu trưởng gật đầu đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment