Chương 152
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn chợt lóe lên một tia nghi ngờ.
Đánh giá vẻ ngoài của hiệu trưởng, chuyện này nhất định có người đứng sau, địa vị của người đó khẳng định không thấp.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Được, tôi không làm khó ngài nữa, nhưng ngài phải nói cho tôi biết, ai đã ra lệnh cho ngài làm việc này?”
Hiệu trưởng nhớ tới lời cảnh cáo của Phó Vi Trữ trước khi rời đi, nên vẫn giữ im lặng.
“Là nhà họ Lệ sao?” Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
Hiệu trưởng do dự một lát rồi gật đầu một cách ngập ngừng.
Dù sao Phó Vi Trữ sớm muộn cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Lệ, nói cô là người nhà họ Lệ cũng không sai, hơn nữa cô cũng nhiều lần nói thay lời của Lệ Bạc Thâm, nhất định đây cũng là ý của hắn.
Nhìn thấy ông ta gật đầu, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn trở nên có chút khó coi.
Lệ Bạc Thâm, rốt cuộc là hắn có ý gì!
Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Giang Nguyễn Nguyễn đón hai cậu nhóc từ tay giáo viên.
“Lát nữa mẹ có chút việc, các con đi tìm mẹ đỡ đầu chơi có được không?” Trên đường trở về, Giang Nguyễn Nguyễn đè nén cơn tức giận xuống, cười hỏi hai đứa nhỏ như không có chuyện gì xảy ra.
Hai đứa nhỏ cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng mẹ bận đi làm nên ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn giao chúng cho Tịch Mộ Vi liền quay trở lại xe, sắc mặt lại trở nên khó coi, lái xe đến trang viên nhà họ Lệ.
“Thiếu phu nhân…” Thím Trương mở cửa, đang định chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Giang Nguyễn Nguyễn, bà lại nuốt lời những muốn nói tiếp theo xuống.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ gật đầu với bà rồi nhìn về phía phòng khách: “Lệ Bạc Thâm có ở đây không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”
Nghe vậy, dì Trương vội vàng gật đầu: “Tôi lên lầu gọi thiếu gia.”
Rất nhanh, hai người một trước một sau bước đi xuống, Tiểu Tinh Tinh hấp tấp đi theo phía sau hắn.
Đến cuối cùng, Lệ Bạc Thâm vẫn không yên lòng khi giao Tiểu Tinh Tinh cho cha mẹ chăm sóc nên buổi tối từ rất sớm đã đến cổng trường mẫu giáo đón cô bé.
Cô bé Tinh Tinh bây giờ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều vì không phải đối mặt với người dì xấu xa đó, bây giờ cô nhìn thấy người cô xinh đẹp đi tới, ánh mắt to tròn càng sáng hơn, cô bé mỉm cười muốn lao tới ôm cô.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, liền mềm lòng sờ đầu cô bé: “Dì có việc muốn nói chuyện với cha con, lát nữa cùng con chơi có được không?”
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, ôm búp bê ngồi xuống tấm thảm cạnh ghế sofa.
Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Có chuyện gì?”
Nghe được giọng nói của hắn, cơn tức giận vốn đã bị đè nén của Giang Nguyễn Nguyễn lại bộc phát: “Lệ Bạc Thâm, nếu anh có ý kiến gì với tôi, hoàn toàn có thể tới tìm tôi, hà cớ gì lại ra tay với Triều Triều và Mộ Mộ chứ? Bọn nhỏ đã làm gì sai sao? Cho đến tận bây giờ, bọn nhỏ luôn rất tôn trọng anh, còn chăm sóc tốt cho con gái anh. Ngay cả vì lợi ích của Tiểu Tinh Tinh đi chăng nữa, thì anh cũng chẳng có lý do gì mà bắt nạt hai đứa nhỏ cả.”
Lệ Bạc Thâm không nghĩ tới cô lại đột nhiên đến thăm, càng không nghĩ tới cô lại tức giận như vậy, nghe vậy, lông mày hắn càng lúc càng vặn vẹo: “Nói rõ cho tôi, tại sao tôi lại gây sự với hai đứa nhỏ chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn nhếch môi mỉa mai: “Anh thật sự không biết sao? Ngoại trừ anh ra, Còn ai có quyền yêu cầu trường mẫu giáo đuổi học hai đứa nhỏ chứ? Chính anh đã làm, sao bây giờ còn giả bộ như vô tội nữa?”