Chương 165
Trong lúc nhất thời, Tịch Mộ Vi cũng không biết nên an ủi bọn nhóc thế nào.
Triều Triều nhìn chung quanh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộ Mộ: “Bây giờ không phải lúc tự trách mình, trước tiên hãy tìm xem mẹ đang ở đâu, nếu không được thì chúng ta ra ngoài tìm nhân viên.”
Ba người họ vội vàng tìm kiếm trong ngôi nhà ma ám.
Giang Nguyễn Nguyễn không biết gì về sự lo lắng của ba người, trong lòng cô lúc này gần như đã bị nỗi sợ hãi chiếm giữ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh đôi chân cứng đơ với khuôn mặt tái nhợt của con ma vừa rồi, thậm chí cô còn quên mất sự tồn tại của ba người họ và chỉ nghĩ về việc nhanh chóng ra khỏi đây.
Chạy hồi lâu vẫn không tìm được lối ra, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi có chút tuyệt vọng, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Đừng dọa tôi, xin đừng dọa tôi. ..”
Trong bóng tối, cô bất ngờ va phải một người nào đó, lồng ngực cứng ngắc.
Giang Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó liền kinh hãi hét lên, đầu óc trống rỗng.
Sau khi Lệ Bạc Thâm bước vào cửa, đã không thấy bóng dáng của bốn người họ, kết quả theo chân họ đến cửa ra vào, tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy người, đúng lúc hắn cảm thấy bực bội, liền có một cái đầu va vào ngực hắn.
Vốn định đẩy người đó ra, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của người đó thì động tác tay của hắn chợt dừng lại, quay người nhẹ nhàng ôm người đó vào vòng tay mình.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự rất sợ hãi, thân thể vô thức run lên, theo bản năng chui thẳng vào trong vòng tay của hắn.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, Lệ Bạc Thâm vô cùng đau lòng, nhăn mày nói: “Tại sao cô sợ hãi mấy thứ đó như vậy mà còn muốn vào?”
Nghe thấy giọng nói bên tai, Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời không kịp phản ứng.
Lệ Bạc Thâm bất lực thở dài: “Tôi sẽ đưa cô ra ngoài.”
Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy giọng nói bên tai cô rất quen thuộc, mùi hương lưu lại quanh người khiến trái tim cô càng chìm xuống.
Không, làm sao hắn có thể ở đây…
Giang Nguyễn Nguyễn nghi ngờ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt ngầm quan tâm của người đàn ông.
Bốn mắt đối diện, thân thể Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cứng đờ, sau khi phản ứng lại, sự hoảng loạn trên mặt đã không còn nữa, cô vô cảm thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
Lệ Bạc Thâm cảm nhận được sự kháng cự của cô, cảm xúc đau xót trong lòng từ từ phai nhạt, tùy ý để cô rút lui khỏi vòng tay của mình.
“Sao anh lại ở đây?” Giang Nguyễn Nguyễn cảnh giác nhìn người trước mặt.
Lệ Bạc Thâm điều chỉnh tâm trạng, thờ ơ nói: “Tới tìm cô.”
Nghe vậy, lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại: “Tôi nghĩ lời nói của tôi đã đủ rõ ràng rồi, Lệ Tổng còn tốn công tới tìm tôi, hẳn là có việc gì đó cần tôi đúng chứ?”
Buổi sáng, sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, cô đã chặn tất cả thông tin liên lạc của Lệ Bạc Thâm.
Để tìm được cô, chắc chắn Lệ Bạc Thâm đã lãng phí rất nhiều công sức.
Ngoại trừ việc có chuyện cần cô giúp đỡ, Giang Nguyễn Nguyễn không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác.
Nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi tối sầm lại, vốn dĩ hắn cũng muốn định nói thẳng lý do nhưng câu hỏi của Giang Nguyễn Nguyễn cứ như cái gai đâm thủng trái tim hắn.