Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 173

Chương 173

Phó Vi Trữ không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy, sắc mặt cô ta bắt đầu tái nhợt đi, đầu óc quay cuồng, nghĩ mãi mới ra lý do chính đáng cho việc làm của mình: “Em chỉ …… lúc em đưa Tinh Tinh đến trường, em tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ đó bắt nạt Tinh Tinh cho nên em mới đến gặp hiệu trưởng.”

Nói xong, cô ta đưa ánh mắt lo lắng nhìn người đối diện, sau đó lại lặp lại: “Bạc Thâm, do em thấy bọn chúng bắt nạt Tinh Tinh nên em mới làm vậy, anh hiểu đây chỉ là ý tốt của em mà đúng không?”

Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu mày: “Tôi hiểu, nhưng tôi cũng muốn biết, cô nhìn thấy hai đứa trẻ đó bắt nạt Tinh Tinh ở đâu?”

“Ở… Lối vào trường mẫu giáo.” Giọng nói của Phó Vi Trữ có chút yếu ớt.

Giọng nói vừa dứt, sắc mặt người đối diện càng ngày càng lạnh lùng: “Được rồi, tôi sẽ cho người kiểm tra camera giám sát, nếu là sự thật thì thôi, còn nếu không……”

“Em nhớ nhầm rồi!” Nghe thấy hắn muốn kiểm tra camera, Phó Vi Trữ vội vàng cắt ngang lời nói của hắn, nói: “Không phải ở nhà trường, mà là ở …… ở ……”

Lắp bắp một lúc lâu, cô ta vẫn không nói được hết câu, đồng thời trán của cô ta cũng đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn biểu hiện vụng về của cô ta, đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời chính xác, sự kiên nhẫn của hắn cũng cạn dần, giọng nói đầy nóng nảy: “Phó Vi Trữ, cô đã mượn danh nhà họ Lệ làm bao nhiêu việc, tôi không truy cứu. Nhưng hành vi lần này của cô đã khiến Tinh Tinh lên cơn tự kỷ, nếu tình trạng của con bé trở tệ hơn nữa thì cô đừng trách sao tôi không nể mặt giao tình mấy năm qua!”

Giọng điệu của Lệ Bạc Thâm lạnh lùng đến mức sắp đóng băng, Phó Vi Trữ vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của hắn, trái tim cô ta bắt đầu run rẩy dữ dội, cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống, không hề nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của hắn.

Nói xong, Lệ Bạc Thâm bỏ lại cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng rồi đứng dậy rời đi.

“Bạc Thâm!” Phó Vi Trữ vẫn muốn níu kéo một chút nữa.

Lệ Bạc Thâm vô cảm nhìn lại: “Cô còn muốn giải thích sao? Tốt nhất là cô nói ra được lý do nào đó thuyết phục một chút.”

Môi Phó Vi Trữ run rẩy hồi lâu, cuối cùng cô ta vẫn cúi đầu im lặng.

Cho dù cô ta có nói gì đi chăng nữa, chỉ cần Lệ Bạc Thâm tra lại camera giám sát ở lối vào trường mẫu giáo, lời nói dối của cô ta sẽ bị vạch trần.

Khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng của Lệ Bạc Thâm đã biến mất.

Sự hoảng loạn trên mặt Phó Vi Trữ từ từ biến thành oán hận.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ xảy ra như thế này! Lệ Bạc Thâm thật sự biết cô ta đang làm gì!

Nếu biết sớm như vậy!

Lẽ ra sáng hôm đó nên đánh chết con câm kia!

Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò hai cậu bé chăm sóc em gái xong, còn mình đi chuẩn bị bữa tối cho bọn trẻ.

Cô viết ra từng mục chú ý mà vừa rồi Lệ Bạc Thâm đã đề cập đến, lúc nấu ăn cô cũng làm theo khẩu vị của Tiểu Tinh Tinh.

Sau khi nấu ăn xong, Giang Nguyễn Nguyễn bảo Triều Triều và Mộ Mộ dẫn Tiểu Tinh Tinh xuống.

Chẳng bao lâu sau, đầu cầu thang xuất hiện bóng dáng của ba đứa trẻ, hai cậu nhóc một trái một phải nắm tay cô bé, đi theo bước chân của cô bé, chậm rãi ung dung mà bước xuống cầu thang, bước đi như công chúa và hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.

Bình Luận (0)
Comment