Chương 201
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, trong lòng cũng có chút không vui: “Cha của các con thì sao, vì sao ông ấy không chăm sóc các con?”
Lời nói vừa dứt, hai đứa nhỏ đều sững sờ.
Cha sao? Cha của chúng đang ngồi ở đây mà, có điều tự ông ấy không biết điều đó thôi.
Triều Triều lặng lẽ dừng đũa, đôi mày nhỏ nhíu lại, cậu bé không để Mộ Mộ mở miệng nữa mà tự nhìn thẳng Lệ Bạc Thâm hỏi: “Chú đang muốn biết chuyện gì sao?”
Lệ Bạc Thâm hơi sững sờ một lúc rồi thản nhiên đáp: “Không có, chú chỉ hơi quan tâm một chút thôi.”
Triều Triều nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thu hồi ánh mắt phẫn nộ, cậu bé nhỏ giọng nói: “Kể từ khi sinh ra, bọn con vẫn chưa từng nhìn thấy cha, cha chính là đồ bại hoại, không cần mẹ, không cần bọn con, bọn con không thích ông ấy!”
Nói xong cậu bé lại ngẩng đầu nhìn Lệ Bạc Thâm một lần nữa, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Mộ Mộ ở bên cạnh định nói gì đó nhưng nghe anh trai nói vậy cũng không lên tiếng nữa.
Xém chút nữa cậu quên cha là người xấu, cậu không nên để ý đến ông ấy nữa!
Thấy hai đứa nhỏ có vẻ không vui, đôi mày của Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại, tự biết mình đã hỏi một câu không đúng nên hắn đã nói xin lỗi: “Xin lỗi, chú không cố ý nhắc đến chuyện buồn của các con.”
Nói xong hắn lại không biết an ủi gì thêm, há miệng một lúc vẫn nói không nên lời.
Triều Triều cúi đầu xuống, giả vờ chăm chú ăn uống: “Không sao, dù sao bọn con cũng quen rồi.”
Bầu không khí trên bàn nhất thời có chút ngột ngạt.
Sau khi im lặng ăn một hồi, Mộ Mộ không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn Lệ Bạc Thâm, đôi mắt đỏ hoe: “Chú, chú có thích trẻ con không?”
Nhìn thấy dáng vẻ cậu bé khiến Lệ Bạc Thâm không khỏi sững sờ.
Mộ Mộ nghĩ thầm: “Hẳn là thích nhỉ? Mình thấy ông ấy đối xử với em gái rất tốt, vì vậy chắc là ông không ghét trẻ con đâu ha? Nhưng mà, vậy thì tại sao ông ấy lại không thích chúng ta?”
Cậu bé vừa nói vừa nhìn Lệ Bạc Thâm với ánh mắt đáng thương.
Rõ ràng cha không có ghét trẻ con, vậy tại sao cha lại không cần bọn chúng?
Cậu thật sự rất muốn hỏi rõ ràng.
Triều Triều vừa nghe thấy lời nói của em trai, trong lòng cũng có chút cảm động, cậu cũng biết em trai đang muốn hỏi cái gì, vì vậy vội vàng gắp cho Mộ Mộ một đũa rau: “Ăn nhanh lên đi, không phải em đói bụng lắm sao?”
Mặc dù chính cậu cũng rất buồn, nhưng cậu không được thể hiện ra trước mặt người đàn ông này.
Hơn nữa, mẹ cũng không muốn để người đàn ông này biết về lai lịch của họ.
Mộ Mộ bị anh trai nhắc nhở thì mím môi không nói thêm gì nữa, cúi đầu im lặng ăn thức ăn trong bát, không thèm gắp thêm trong đĩa nữa.
Cuối cùng Lệ Bạc Thâm cũng không có cơ hội trả lời câu hỏi của cậu nhóc nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút thắc mắc, không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy.
Bầu không khí trên bàn ăn lại trầm xuống.
Mãi đến khi bữa tối kết thúc, mấy người bọn họ vẫn không lên tiếng trò chuyện nữa.