Chương 24
Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh viết xong liền đưa cuốn sổ nhỏ cho Điềm Điềm xem: “Xin lỗi.”
Nhìn thấy chữ trong cuốn sổ, Điềm Điềm hừ lạnh, chống tay lên hông và hỏi: “Cậu dám yêu cầu tôi xin lỗi? Lệ Tinh Tinh, cậu to gan thật đấy, có phải cậu muốn ăn đánh không?”
Nói xong, cô bé bước về phía Tiểu Tinh Tinh và đưa tay ra định đẩy cô bé lần nữa.
Tiểu Tinh Tinh không ngờ Điềm Điềm ra tay lần nữa. Cô bé còn chưa kịp phản ứng, nhất thời đứng ngơ ngác tại chỗ.
Triều Triều và Mộ Mộ cũng chú ý đến tình hình ở đây.
Vừa rồi Điềm Điềm bất ngờ đẩy Tiểu Tinh Tinh nên không có ai để ý. Cho đến khi Tiểu Tinh Tinh bị ngã xuống đất, các bạn nhỏ mới nhìn thấy.
Hiện tại nhìn thấy bạn nữ kia tiếp tục ra tay, hai cậu bé không nhịn được nữa.
“Đủ rồi, sao cậu có thể bắt nạt em ấy như thế?”
Triều Triều đứng chắn trước mặt Tiểu Tinh Tinh với vẻ bình tĩnh.
Nhìn thấy cậu bé đột ngột đứng chắn trước mặt Tiểu Tinh Tinh, Điềm Điềm không khỏi sửng sốt.
Triều Triều nghiêm mặt nói: “Mẹ cậu không dạy cậu sao? Làm sai thì phải xin lỗi, cậu đẩy em ấy thì phải xin lỗi!”
Tuy cậu bé còn nhỏ nhưng gương mặt nghiêm nghị mang theo khí thế bẩm sinh.
Điềm Điềm hoảng sợ và nhìn xung quanh, muốn những bạn nhỏ khác nói gì đó giúp mình.
Chờ mãi không có ai ra mặt, cô bé chỉ có thể áy náy bào chữa: “Tớ, tớ…”
Nói chữ “Tớ” mất nửa ngày cũng chẳng nói được lời nào tiếp.
Nhìn thấy mặt cô bé đỏ bừng, Mộ Mộ bất đắc dĩ bước tới: “Bạn học này, cậu không thể đánh người khác được. Đây là hành vi không tốt! Bạn nhỏ không được phép đánh nhau! Vì thế, cậu cần phải xin lỗi em gái câm đi!”
So với Triều Triều, giọng điệu của Mộ Mộ nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng cũng ẩn chứa sự nghiêm khắc.
Điềm Điềm liếc nhìn cậu bé, đôi mắt dần đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi.
Thấy vậy, Mộ Mộ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Cậu đừng khóc, khóc sẽ không còn xinh nữa đâu, bạn nhỏ hư cũng sẽ không xinh! Bạn nhỏ hư sẽ ra tay đánh người. Cậu có muốn trở thành bạn nhỏ hư không? Cậu hãy xin lỗi em gái câm đi. Em ấy tha lỗi cho cậu thì cậu sẽ trở thành bạn nhỏ ngoan!”
Nghe vậy, Điềm Điềm khụt khịt mũi và cố kìm nước mắt.
Cô bé không muốn trở thành bạn nhỏ không xinh đẹp!
Thế nhưng bạn nhỏ xấu sẽ không xinh đẹp…
Điềm Điềm giãy dụa một hồi, cô bé sụt sịt xin lỗi Tiểu Tinh Tinh: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đẩy cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”
Tiểu Tinh Tinh nhìn cô bé một lúc liền gật đầu.
“Vậy là đúng rồi!”
Mộ Mộ cười toe toét: “Chúng ta đều là bạn học, phải hòa hợp với nhau mới được!”
Thấy Tiểu Tinh Tinh nguyện ý tha thứ cho mình, Điềm Điềm miễn cưỡng gật đầu.
Mọi người đều phục trước lời nói của Mộ Mộ. Triều Triều quay đầu lại nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Em sao rồi? Lúc nãy em không bị thương chứ?”
Tiểu Tinh Tinh im lặng giấu đi bàn tay bị thương của mình, lắc đầu nhìn Triều Triều.
Không biết Mộ Mộ đi tới từ lúc nào. Thấy cô bé cố tỏ ra mạnh mẽ, trong mắt cậu bé có chút nghi ngờ: “Anh vừa thấy em bị va vào bàn, làm sao có thể không sao được? Để anh xem nào!”
Nói xong, không để cho Tiểu Tinh Tinh kịp phản ứng, cậu bé nắm lấy tay của Tiểu Tinh Tinh.