Chương 4
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn hai nhóc ân cần như vậy thì đột nhiên cảm thấy mình bị mắng cũng đáng!
“Bây giờ mới chịu ngoan ngoãn sao, tại sao lúc hack máy tính của tôi không thấy hai nhóc ngoan ngoãn như vậy ta?”
Lục Thanh Hồng ngồi sau bàn làm việc nhìn thấy cảnh này thì giận đến thổi râu trừng mắt.
Triều Triều đúng tình hợp lý nói: “Cái này phải trách giáo sư chứ! Lúc nào giáo sư cũng cho mẹ con làm thêm giờ, giáo sư nhìn mẹ con đi, mẹ con sắp suy dinh dưỡng luôn rồi này!”
“Đúng vậy là… Mẹ con cũng chỉ là một người phàm bằng xương bằng thịt, làm sao có thể để mẹ con tăng ca suốt ngày đêm vậy được chứ?”
Mộ Mộ bên cạnh cũng lên tiếng tán thành, bàn tay nhỏ bé của nhóc chủ động bóp vai Giang Nguyễn Nguyễn trông đáng yêu vô cùng.
Lục Thanh Hồng cười giận dữ: “Đó là do hai nhóc bảo vệ mẹ quá mức đó chứ! Trong viện nghiên cứu này có ai không làm việc như thế chứ?”
Nói xong, ông lắc đầu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Tiến độ nghiên cứu lần này thế nào?”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười nói: “Rất thuận lợi, em chuẩn bị xong sẽ gửi dữ liệu đến máy tính của thầy ngay.”
Nói đến đây cô khẽ ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Máy tính của thầy đã khôi phục lại chưa?”
Lục Thanh Hồng giơ tay nắm lấy một nắm tóc, lo lắng nói: “Đã một tiếng trôi qua rồi mà thầy vẫn sửa được này.”
Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Mộ: “Đi, khôi phục máy tính của giáo sư về trạng thái ban đầu đi, đừng quậy, lỡ như mất mát dữ liệu quan trọng thì mẹ biết phải làm sao?”
Mộ Mộ vừa nghe vậy lập tức trả lời: “Không có đâu, con có sao lưu lại một bản rồi, hơn nữa còn còn cho thêm rất nhiều biện pháp bảo vệ nữa, làm sao con có thể để mất dữ liệu chứ!”
Nói xong cậu bé lại ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lục Thanh Hồng bắt đầu khôi phục máy tính cho ông.
Mười ngón tay nhỏ bé của nhóc lại thuần thục đánh xuống hàng loạt mã code…
Sau vài phút, màn hình máy tính nhấp nháy mấy cái rồi ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu.
Lục Thanh Hồng nhìn thấy không khỏi khỏi sợ hãi than, chỉ số IQ của hai đứa con trai học trò mình đúng là khủng bố mà!
Triêu Triêu còn nhỏ đã thành thạo các kỹ năng chữa bệnh, có thể phân rõ hơn một ngàn loại dược liệu, thể hiện tài năng độc đáo trong y học hơn nữa còn đặc biệt nhạy bén trong việc đầu tư.
Mộ Mộ thì rất quan tâm đến lập trình, mới bấy nhiêu tuổi đã là một hacker nhỏ, đặc biệt nhạy cảm với những con số hơn nữa cậu nhóc cũng cực kỳ có thiên phú trong việc đầu tư!
Đã vậy vẻ ngoài của hai thằng nhỏ nhóc này cũng rất ưa nhìn, tính cách thì vừa điềm tĩnh lại hoạt bát.
Thế cho nên mỗi lần bị chúng gây sự ông cũng không nỡ mắng câu nào, cuối cùng chỉ có thể mắng sang Giang Nguyễn Nguyễn cho hả giận!
Giang Nguyễn Nguyễn dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức chủ động xin lỗi: “Xin lỗi thầy, mấy đứa nhỏ lại gây rắc rối cho thầy rồi, thầy đừng trách chúng.”
Cũng đừng mắng em!
Không thể lúc nào cũng lôi cô ra chịu mắng thay như vậy được!
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lục Thanh Hồng không khỏi nở nụ cười: “Đừng lo lắng, thầy kêu em đến không phải để mắng mà là thầy có một nhiệm vụ muốn giao cho em! Thầy dự định về nước để thành lập một sở nghiên cứu, chủ yếu vẫn là nghiên cứu về y học! Chỉ là thầy còn rất nhiều việc trong tay, tạm thời không có thời gian để trở về cho nên thầy định cho em về thay thầy!”
Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ sẽ có chuyện này, cô có chút do dự.