Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 40

Chương 40

Phó Vi Trữ cay đắng nhếch khóe môi, nhìn người đàn ông trước mặt: “Bạc Thâm, em đã đợi sáu năm rồi, một người phụ nữ làm sao có nhiều lần sáu năm được chứ? Đương nhiên em sẽ nguyện ý vì anh mà chờ đợi, nhưng nếu chúng ta là định mệnh của nhau thì tại sao anh lại ngần ngại kết hôn với em chứ? Ít nhất việc chúng ta kết hôn sẽ làm cho trưởng bối cả hai yên tâm hơn, không phải sao?”

Nói xong, Phó Vi Trữ cẩn thận quan sát sắc mặt của Lệ Bạc Thâm, thấy hắn vẫn không hề động lòng, vì vậy cô ta dũng cảm nói thêm: “Chuyện kết hôn này, ngay từ đầu chúng ta đã lên kế hoạch rồi, vì sao…”

“Quả thật tôi đã hứa sẽ cưới cô.”

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng cắt ngang câu hỏi của cô ta: “Nhưng cô hẳn cũng phải biết rất rõ lời hứa này đến từ đâu.”

Phó Vi Trữ nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng chợt nảy ra một cảm giác căng thẳng khó hiểu.

“Tôi cảm thấy mấy năm nay nhà họ Lệ tôi đã bồi thường cho nhà họ Phó cô đã đủ rồi, thậm chí còn vượt xa ngoài giá trị cuộc hôn nhân mà cô mong muốn. Cho dù cuộc hôn nhân này không được thực hiện thì cũng không ai có quyền nói gì.”

Giọng điệu Lệ Bạc Thâm không có chút gợn sóng. Rõ ràng đây là điều hắn đã lên ý định từ lâu.

Nghe vậy, Phó Vi Trữ khó lòng mà chấp nhận được mà trợn to hai mắt, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.

Ý định của Lệ Bạc Thâm rõ ràng là muốn chấm dứt hôn ước giữa hai gia đình bọn họ!

Lệ Bạc Thâm nói xong câu nói kia thì không thèm để ý đến phản ứng của Phó Vi Trữ nữa.

Ban đầu, lý do hắn quyết định kết hôn với Phó Vi Trữ là vì để báo đáp ơn cứu mạng của ông nội cô ta.

Vì lý do này nên hắn mới tạo mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phó, đến mức khi các trưởng bối đề nghị hắn kết hôn với Phó Vi Trữ hắn cũng gật đầu chấp nhận không chút do dự.

Thậm chí hắn còn cảm thấy Phó Vi Trữ chính là Bạch Nguyệt Quang trong lòng mình.

Chỉ sau khi nhận được tin người phụ nữ kia ra đi không lời từ biệt, hắn mới nhận ra tình cảm bản thân dành cho Phó Vi Trữ hoàn toàn không phải là tình yêu như hắn hằng tưởng tượng.

Về sau, trưởng bối hai nhà đã nhiều lần thúc giục hắn tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt nhưng hắn vẫn luôn tìm cớ để gạt chuyện này sang một bên.

Trong sáu năm qua, hắn đã tạo điều kiện thuận lợi nhất cho nhà họ Phó phát triển, hơn nữa còn đồng ý với mọi yêu cầu làm ăn mà nhà họ đưa ra. Tất cả điều đó đều nhằm mục đích báo đáp ơn cứu mạng.

Giờ đây, ơn cứu mạng ngày đó đã đền đáp đủ.

Ít nhất thì hắn không cần phải thực hiện cuộc hôn nhân này nữa.

“Bạc Thâm…”

Phó Vi Trữ nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hắn, giọng cô ta run run như muốn hắn xác nhận lại chuyện này.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày, bình tĩnh ngắt lời cô ta: “Để tài liệu xuống đó đi, lát nữa tôi sẽ xem. Bây giờ tôi vẫn còn việc phải làm, nếu không có chuyện gì nữa thì cô có thể đi rồi.”

Phó Vi Trữ cắn môi nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn vẫn không đổi ý thì hai mắt dần dần đỏ lên, cô ta đè nén phần oan ức cùng với bất mãn trong lòng xuống, đặt tài liệu lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi ra khỏi Lệ thị, tâm trạng Phó Vi Trữ vô cùng tồi tệ.

Cô ta đã chờ sáu năm nhưng Lệ Bạc Thâm vẫn không chịu cho cô ta câu trả lời, thậm chí hôm nay hắn còn thể hiện ra ý định muốn chấm dứt cái hôn ước này…

Cũng may là cô ta có thể chắc chắn rằng ở bên cạnh Lệ Bạc Thâm vẫn chưa có người phụ nữ nào khác.

Điều đó có nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phó Vi Trữ dịu đi một chút.

Đúng, cô ta vẫn còn cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment