Chương 51
Có điều trong khoảng thời gian này, bọn họ đã mời rất nhiều danh y từ Trung y đến Tây y để chữa bệnh cho ông cụ. Vì thế, anh ta cũng được chứng kiến rất nhiều kỹ thuật chữa bệnh khác nhau.
Khi nhìn thấy hành động của Giang Nguyễn Nguyễn, anh ta cũng chỉ ngạc nhiên mà không nói gì.
Giang Nguyễn Nguyễn ngồi bên giường bệnh, một tay nắm lấy tay của ông cụ còn một tay nắm lấy cổ tay của ông cụ. Cô hoàn toàn tập trung theo dõi mạch đập của ông cụ.
Chỉ là càng quan sát mạch đập của ông cụ, cô lại càng cảm thấy sợ hãi.
Ban đầu cô cho rằng triệu chứng mà Cố Vân Xuyên miêu tả đã vô cùng nghiêm trọng nhưng cô không ngờ tình trạng thực tế của ông cụ Tần còn tệ hơn những gì cô được nghe!
Trong quá trình chẩn mạch, cô cũng nhận thấy hơi thở của ông cụ rất yếu. Có thể nói ông cụ chỉ còn một hơi thở cuối cùng!
Một lúc sau, Giang Nguyễn Nguyễn đặt tay của ông cụ xuống với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô đứng dậy đi về phía Tần Vũ Trì và những người khác.
“Bác sĩ Giang, có kết quả rồi sao? Bệnh tình của ông nội tôi thế nào rồi? Cô có phương pháp chữa trị nào không?”
Đây là lần đầu tiên Tần Vũ Trì thấy bác sĩ điều trị cho ông cụ có phản ứng như vậy, trong mắt anh ta có chút hy vọng.
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, giọng điệu chất vấn: “Tình trạng của ông cụ nghiêm trọng như vậy, tại sao mọi người lại không đưa ông cụ đến bệnh viện? Tại sao ông cụ sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn còn để người ở nhà?”
Nghe Giang Nguyễn Nguyễn nói thế, hai anh em Tần Vũ Trì và Tần Vũ Phỉ lập tức biến sắc.
“Cô nói bậy bạ gì vậy!” Tần Vũ Phỉ tức giận trừng Giang Nguyễn Nguyễn: “Rốt cục cô có thể trị không? Không trị được cứ việc nói thẳng, đừng đứng đây nguyền rủa ông nội tôi!”
Giang Nguyễn Nguyễn lạnh mặt đối diện với cô ta: “Tôi nói như vậy đã rất khách sáo, vì không kịp thời trị liệu trong thời gian dài, hiện tại các chức năng trong cô thể ông nội cô đã bắt đầu thoái hóa, sức đề kháng cũng suy giảm rất nhanh.
Theo lý thuyết, trong tình trạng này, đáng lẽ bệnh nhân phải kịp thời điều dưỡng cơ thể, nhưng đội chữa bệnh các người mời tới lại không để ý tình trạng sức khỏe của bệnh nhân, trắng trợn dùng thuốc, đây căn bản không phải chữa bệnh, mà là đang đốt cháy tuổi thọ của ông ấy!”
Y sĩ trưởng cầm đầu trong đội chữa bệnh lập tức không vui, tiến lên đứng bên cạnh họ, rất hiên ngang mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Vị tiểu thư này, cô không hiểu rõ tình tình thì làm phiền đừng nhận xét bậy bạ. Tình trạng trước đó của ông cụ Tần rất nghiêm trọng, nếu không phải chúng tôi kịp thời cho ông ấy dùng thuốc thì ông căn bản không chịu được tới bây giờ! Xin cô đừng chất vấn sự chuyên nghiệp của chúng tôi! Hơn nữa chúng tôi là do Phó tiểu thư mời tới, sao lại hại cụ được?”
Giang Nguyễn Nguyễn nhạy bén nhận ra người chủ mà ông ta nhắc đến – Phó tiểu thư, Phó Vi Trữ?
Không ngờ đội chữa bệnh này là do Phó Vi Trữ mời tới, không biết cô ta tìm được nhóm người này từ chỗ nào mà ai cũng chỉ có cái mã bề ngoài, thế mà rất tự tin huênh hoang.
Nghĩ là có Phó Vi Trữ làm chỗ dựa thì cô sợ sao?
Sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh, trực tiếp đáp trả: “Chuyên nghiệp? Thứ cho tôi nói thẳng, tôi thật sự không nhìn ra tính chuyên nghiệp của các vị ở đâu. Nếu các vị có chút chuyên nghiệp thì đã không trị bệnh nhân thành như vậy!”
Y sĩ kia cứng họng, nghĩ đến dáng vẻ dầu hết đèn tắt bây giờ của ông cụ Tần, ông ta cau mày, không nói ra được câu nào.
Tần Vũ Phỉ thấy y sĩ trưởng đứng ngơ ra thì hơi biến sắc, tiến lên phía trước nói: “Miệng lưỡi của cô ghê gớm lắm, nói vậy chắc cô nắm chắc trị hết cho ông nội của tôi đúng không? Nếu không được thì làm phiền đừng nói nhảm được chứ?