Chương 53
“Cảm ơn anh Thâm.” Tần Vũ Trì cảm kích nhìn hắn.
Lệ Bạc Thâm trầm mặc gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng phát giác Lệ Bạc Thâm xuất hiện bên giường bệnh, đôi mắt cô dao động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, tập trung vào kim châm trong tay.
Rất nhanh, quần áo của ông cụ đều được cởi bỏ, thân thể chỉ có da bọc xương lộ ra trước mắt mọi người.
Giang Nguyễn Nguyễn sớm đã đoán được, cô trầm giọng dặn hai người: “Đỡ lấy, tôi bắt đầu châm.”
Tần Vũ Trì nghiêm túc khẽ gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn Lệ Bạc Thâm, thấy hắn không có phản ứng cũng không lên tiếng, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu châm cứu cho ông cụ.
Châm thứ nhất đâm xuống, trong phòng lập tức vang lên một tiếng khiển trách: “Cô đang làm gì? Huyệt vị này có thể châm bậy được sao?”
Người nói chính là Tần Vũ Phỉ, cô ta xuất thân thế gia y học, mặc dù không am hiểu châm cứu, nhưng cũng nhìn ra châm này của Giang Nguyễn Nguyễn nguy hiểm đến mức nào.
Người thường còn có khả năng mất mạng, huống chi là ông cụ lúc này đã suy nhược.
Tần Vũ Phỉ nghiêm mặt, đáy mắt hiện ra tia bối rối và tức giận: “Cô không biết thì đừng châm bậy! Giờ cô đang làm gì? Muốn hại chết ông nội tôi sao!”
Nói xong, cô ta hung tợn đẩy Giang Nguyễn Nguyễn một cái.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng nghe thấy lời chất vấn của cô ta, nhưng cô đang suy tư vị trí châm thứ hai nên không quan tấm đến.
Nhưng không ngờ Tần Vũ Phỉ lại đột nhiên xông đến, Giang Nguyễn Nguyễn không kịp phản ứng, bị cô ta đẩy một cái, cả người mất trọng tâm ngã qua bên cạnh, cuối cùng đâm thẳng vào ngực Lệ Bạc Thâm.
Trước khi Giang Nguyễn Nguyễn kịp phản ứng thì cô đã bị người nào đó đỡ eo, nhờ vậy mà cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững lại được.
Khi cô ngước mắt lên lập tức chạm phải một đôi mắt sâu hút đen thẳm.
Hai bên cứ nhìn nhau như thế làm thân thể Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cứng đờ lại, sau đó cô nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác rồi ngồi xuống giường.
Lệ Bạc Thâm cũng chỉ vô thức đỡ lấy cô, thế nhưng khi nhìn thấy cô tránh hắn như tránh thú dữ thì ánh mắt hắn lại trầm xuống, bàn tay to đang đặt trên eo cô cũng rụt về.
“Cô còn dám khẳng định mình đã nghiên cứu rất nhiều bệnh nan y, đây là thành quả nghiên cứu của cô sao? Tôi thấy mấy tấm chứng nhận của cô rõ là thứ bỏ tiền ra mua!”
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không để ý đến sự khác thường giữa hai người bọn họ, lúc này cô ta vẫn còn tức giận quay sang nói với Tần Vũ Trì: “Anh, em thấy rõ ràng cô ta là kẻ lừa đảo! Anh mau đuổi cô ta đi đi!”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức hoàn hồn về, không chút khách sáo mà đáp trả cô ta: “Chẳng trách sao ông cụ Tần lại ra nông nỗi này, hóa ra là luôn có người cố ý ngăn cản việc trị liệu cho ông cụ. Nếu Tần tiểu thư đã kiên trì với quyết định này thì cứ làm vậy đi, cứ coi như là hôm nay tôi chưa từng tới đây vậy.”
Nói xong, cô dứt khoát đứng dậy bỏ từng cây ngân châm vào túi đựng
Vừa rồi thái độ của cô còn rất kiên trì với việc xem bệnh cho ông cụ, không ai ngờ được bây giờ cô lại đi dứt khoát từ bỏ như vậy.
Tần Vũ Trì sững sờ vài giây rồi mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Bác sĩ Giang, thật sự rất xin lỗi cô, không giấu gì cô nhà chúng tôi là gia tộc y học cho nên chúng tôi cũng biết một ít về phương pháp châm cứu. Sở dĩ em gái tôi tức giận như vậy có lẽ là vì em ấy thấy huyệt đạo nơi cô châm vào có hơi nguy hiểm, em ấy nói vậy cũng vì lo lắng cho ông nội mà thôi. Mong cô đừng trách em ấy.”