Chương 7
Giang Nguyễn Nguyên ——!
Có phải là cô ta không?
Cô ta đã trở lại?
Lệ Bạc Thâm lập tức sải bước đuổi theo, nhưng bóng dáng kia đã kịp hòa vào trong đám đông rồi biến mất.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm, sự tức giận trên mặt càng lúc càng rõ ràng.
Người phụ nữ đó, người đã kiên quyết rời đi tàn nhẫn bỏ rơi cả con cái của mình… Làm sao có thể trở về!
Trên đường rời khỏi sân bay, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng còn quay lại xác nhận xem người đàn ông kia có đi theo hay không.
May mắn thay, cho đến khi họ bước ra khỏi cổng sân bay cũng không nhìn thấy bóng dáng đó nữa.
Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa nhóc được cô dẫn đi thì cảm thấy hơi lạ khi mẹ mình cứ đi ba bước là quay đầu lại một lần.
Có điều nhìn thấy mẹ đang rất lo lắng, hai đứa cũng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi nên đã ngoan ngoãn đi theo sau.
“Triều Triều! Mộ Mộ! ”
Từ xa xa truyền tới một giọng nữ.
Ba người ngước mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đứng bên kia đường đang vẫy tay, mỉm cười bước nhanh về phía họ.
Nhìn thấy người tới, trái tim đang căng chặt của Giang Nguyễn Nguyễn từ từ thả lỏng, trên mặt cũng hiện lên nét cười: “Mộ Vi, đã lâu không gặp!”
Tịch Mộ Vi là bạn thân nhất ở trường đại học của cô, hiện tại cô ấy đang làm bác sĩ ở bệnh viện của gia đình mình.
Tịch Mộ Vi nhanh chóng đi đến trước mặt ba mẹ con, vươn tay ôm lấy cô, vừa cười vừa nói: “Đợi mãi mới có cơ hội gặp ba người, thật sự là nhớ chết tớ rồi!”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Tớ cũng vậy.”
Mấy năm qua họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên nhưng hầu hết thời gian chỉ là liên lạc qua internet, rất hiếm khi có cơ hội gặp gỡ trực tiếp.
Tịch Mộ Vi ôm cô thật chặt, sau đó lại ngồi xổm xuống lần lượt ôm hai đứa nhỏ vào lòng: “Bảo bối, hai con có nhớ mẹ không?”
Triều Triều và Mộ Mộ mỉm cười dễ thương, đồng thanh nói: “Tất nhiên là nhớ rồi ạ! Con mong chờ gặp lại mẹ lâu rồi đó! Mẹ nuôi vẫn xinh đẹp như mọi hôm nha!”
“Dẻo miệng!”
Tịch Mộ Vi bị hai bảo bối nhỏ khen đến cười toe toét.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn thấy sợ, cô ngước mắt nhìn cửa sân bay rồi lên tiếng thúc giục: “Đừng ở lại đây nữa, có chuyện gì thì chúng ta trở về rồi nói đi.”
Tịch Mộ Vi hôn lên mặt hai đứa nhỏ mấy cái rồi mới thỏa mãn đứng dậy, giúp Giang Nguyễn Nguyễn cất hành lý vào xe sau đó chở ba người bọn họ rời đi.
Cùng lúc đó, dáng người thon dài của Lý Bạc Thâm cũng xuất hiện ở lối vào sân bay.
“Từ chối hết việc ở nước ngoài đi.”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý ở bên cạnh – Lộ Khiêm.