Chương 79
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng lóng lánh, không chút do dự gật đầu đáp ứng.
Quả nhiên hôm nay cô bé tới đúng rồi, dì xinh đẹp tự tay thoa thuốc cho cô, hơn nữa hai anh còn chủ động mời cô chơi cùng!
Bởi vì IQ của Triều Triều và Mộ Mộ cao hơn mấy đứa nhỏ bình thường nên Giang Nguyễn Nguyễn mua cho tụi nhỏ loại lego cho người lớn, thể tích của thành phẩm rất lớn, hiện tại đã lắp được một nửa.
“Nếu không biết chơi thì xem tụi anh ráp thế nào trước.” Triều Triều tri kỷ nói một câu.
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu, nghiêm túc xem họ ráp mấy khối, sau đó ngồi trên mặt đất tự ráp.
Triều Triều và Mộ Mộ không khỏi dừng lại chuẩn bị dạy cô bé, lại nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh cũng ráp ra bài ra bản, chỉ chốc lát sau đã đuổi kịp tốc độ của họ, độ chính xác cũng rất cao.
Hai đứa nhóc lập tức trợn tròn mắt.
Lúc trước mẹ mua cái này cho họ là vì IQ của họ rất cao, nhưng không ngờ em gái cũng lợi hại như thế, chẳng lẽ là vì họ cùng một cha sao?
Trong lúc họ kinh ngạc thì tiếng chuông cửa biệt thự đã vang lên.
Hai đứa nhóc liếc nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
“Anh đi mở cửa, em chơi với em đi.” Triều Triều đứng dậy đi tới cửa.
Sau khi mở cửa ra, cậu bé liền nhìn thấy người đàn ông là cha trên danh nghĩa của mình, hắn mặc một bộ âu phục nghiêm trang đứng thẳng ở đó.
“Chào chú.” Triều Triều lễ phép lại xa cách lên tiếng chào hỏi.
Lệ Bạc Thâm nghĩ người mở cửa là Giang Nguyễn Nguyễn nên lộ ra vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng nhìn thấy là một đứa nhóc mở cửa thì lập tức cau mày lại.
Nếu hắn không sai thì đây là con trai của Giang Nguyễn Nguyễn.
Không biết tại sao, hình như đứa nhỏ này hơi hằn học với hắn.
“Bạn Lệ Tinh Tình ở bên trong, chú vào đi.”
Triều Triều liếc nhìn hắn một cái rồi lạnh lẽo quay người đi vào trong nhà.
Lệ Bạc Thâm dừng suy nghĩ, đi theo sau lưng Triều Triều tiến vào biệt thự.
Mới vừa vào cửa hắn liền nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang ngồi trên thảm phòng khách, chăm chú chơi Lego, bên cạnh cô bé còn có một nhóc trông giống hệt đứa nhỏ vừa mở cửa cho mình.
Rõ ràng hai người này là một cặp song sinh mà.
Đôi mắt đen láy của Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, hắn cố gắng không nhìn hai đứa nhỏ này nữa mà đưa ánh mắt đảo quanh phòng khách.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng Giang Nguyễn Nguyễn đâu.
“Cha em đến rồi này.” Sau khi Triều Triều vừa bước vào đã đi thẳng đến bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, thái độ không còn thân thiện như lúc nãy nữa, cậu lạnh lùng nói với cô bé một tiếng.
Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn Lệ Bạc Thâm đang đứng cách đó không xa.
Cô bé chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, liền viết vài chữ lên quyển sổ.
Lúc này ánh mắt của ba người còn lại trong phòng khách đều đổ dồn về phía Tiểu Tinh Tinh.
Triều Triều và Mộ Mộ không nỡ xa em gái nhưng mà cha đã đến rồi, bọn họ cũng không có lý do gì để giữ cô bé ở lại.