Chương 82
Ánh mắt Lệ Bạc Thâm từ từ bị những khung ảnh kia thu hút, hắn đi đến bên cạnh khung ảnh rồi cẩn thận nhìn xem.
Sau khi nhìn một hồi, lông mày Lệ Bạc Thâm khẽ nhíu lại.
Toàn bộ khung ảnh ở đây, chỉ có ảnh của Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa trẻ.
Mặc dù ba người họ cười rất ấm áp, nhưng Lệ Bạc Thâm vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong mấy bức ảnh này, hoàn toàn không có bóng dáng cha của hai đứa trẻ kia.
Hay là vì… người đàn ông đó là người chụp những bức ảnh này?
Thế nhưng cũng không đến mức người đàn ông đó hoàn toàn không xuất hiện như vậy chứ?
Ngay lúc Lệ Bạc Thâm đang hoang mang, từ trên cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lệ Bạc Thâm chợt hoàn hồn lại, đặt khung ảnh trong tay xuống, xoay người đi về chỗ cũ, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trên cầu thang, Giang Nguyễn Nguyễn đang bước đi hết sức vội vàng, chạy thẳng một đường từ trên lầu xuống với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn chỉ muốn gọi điện thoại báo cho viện nghiên cứu biết là cô sẽ đến muộn.
Nhưng mà tình cờ người nghe lại là Cố Vân Xuyên, cô còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vân Xuyên đã kể cho cô nghe về chuyện dự án đang tiến hành hai ngày qua, trong đó có một nhóm dữ liệu anh không biết phải xử lý thế nào.
Thế là Giang Nguyễn Nguyễn đã bắt đầu thảo luận với anh.
Không ngờ vừa nói đến chuyện công việc là cô liền quên hết thời gian.
Tới lúc nhớ đến chuyện phải cúp điện thoại, cô mới mơ hồ nghe thấy giọng của Lệ Bạc Thâm vang lên ở dưới lầu.
Cuối cùng, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng nói lời tạm biệt rồi nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó chạy thẳng xuống lầu.
Suýt nữa là cô đã quên chuyện Lệ Bạc Thâm sẽ đến đây.
Hai đứa nhỏ vẫn còn ngồi dưới đó với Tiểu Tinh Tinh.
Nếu bọn nhỏ gặp được Lệ Bạc Thâm…
Vừa nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức hoảng sợ.
Nhưng mà lúc này cô mới định bước xuống ngăn họ gặp nhau đã quá muộn rồi.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đi vòng qua góc cầu thang liền nhìn thấy người đàn ông kia đã đứng bên cạnh tấm thảm, trước mặt hắn là ba đứa nhỏ đang vùi đầu dọn dẹp đám Lego, hơn nữa bọn họ cũng đã dọn dẹp gần xong rồi.
Có vẻ người đàn ông đó đã nghe thấy tiếng cô bước xuống, hắn lập tức quay sang nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ.
Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cứng đờ lại, cô phải tự bấu mạnh vào lòng bàn tay mình mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi người đàn ông: “Anh đã đến rồi à.”
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người cô, cảm xúc nơi đáy mắt âm u không rõ.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn đang lo chuyện hai đứa nhỏ sẽ bị vạch trần trước mặt Lệ Bạc Thâm, trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ: “Cái kia… bây giờ anh đưa Tiểu Tinh Tinh về luôn chưa, hay là…”
Cô chỉ sợ Lệ Bạc Thâm sẽ phát hiện ra lai lịch của hai đứa nhỏ, khi muốn ngồi lại nói chuyện với mình.
Lệ Bạc Thâm cho rằng cô đang đuổi khéo hắn, lạnh lùng đáp: “Chúng tôi về ngay đây, cô yên tâm, tôi sẽ không ở lại nhà cô quá lâu đâu.”
Nói xong hắn liền quay đầu đi, còn Tiểu Tinh Tinh vẫn đang chậm rãi thu dọn Lego: “Dọn xong chưa? Đã đến lúc phải về rồi.”