Chương 9
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, nhất thời không biết nên giao tiếp với cô bé như thế nào.
Tịch Mộ Vi và hai cậu nhóc kia cũng đã xuống xe.
Thấy một hồi lâu rồi mà cô bé vẫn không nói lời nào, Mộ Mộ và Triều Triều liếc nhìn nhau một, trong mắt đều là vẻ hoang mang.
Em gái nhỏ này trông đáng yêu quá, nhưng mà tại sao nói chuyện cả buổi rồi mà em ấy vẫn không lên tiếng, không lẽ em ấy là người câm?
Trong đầu Giang Nguyễn Nguyễn cũng hiện lên một suy đoán… Chẳng lẽ cô bé này bị câm sao?
Nghĩ đến khả năng này, cô càng thấy thương cô bé hơn, nhẹ giọng nói: “Nắm tay dì nhé, được không?”
Cô vừa nói vừa đưa tay về phía trước.
Cô bé rụt rè nhìn cô, vẻ mặt dịu đi một chút khi nghe lời cô nói.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng không mất kiên nhẫn, cô kiên nhẫn chờ, chờ cô bé từ từ chấp nhận mình.
Cô bé do dự hồi lâu mới ngập ngừng đưa tay về phía Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế lập tức nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, mỉm cười đỡ bé dậy, nhân lúc đó kiểm tra lại lần nữa cho cô bé.
Cũng bởi vì hành động này mà khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần hơn rất nhiều.
Cơ thể cô bé thật mềm mại và còn thơm mùi sữa.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn mềm nhũn, nhìn cô bé này không khỏi làm cô nhớ đến đứa con chết non của mình.
Nếu con bé còn sống, hẳn là cũng sẽ lớn chừng này!
Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi lộ ra một chút đau lòng và tiếc nuối.
Dường như cô bé cũng nhận ra cảm xúc của cô, ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, còn đôi mắt to tròn kia thì chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.
Mặc dù cô bé biết mình không nên đến gần người lạ nhưng mà dì này thực sự rất xinh đẹp nha…
Hơn nữa không hiểu sao cô bé có cảm giác rất muốn đến gần người này.
Tịch Mộ Vi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc nói: “Cô bé này thật xinh đẹp, dung mạo này không thua kém gì hai bảo bối của chúng ta đâu!”
Giang Nguyễn Nguyễn kiểm tra xong nghe cô ấy nói vậy liền gật đầu: “Có lẽ là con bé bị lạc khỏi gia đình rồi, chúng ta dắt bé đến đồn cảnh sát đi, thử xem có thể liên lạc được với người nhà con bé không”
Nói xong thì cô bé bên cạnh đột nhiên kéo cô một cái.
Giang Nguyễn Nguyễn bối rối cụp mắt xuống.
Chỉ nhìn thấy cô bé đang dùng sức lắc đầu thật mạnh, đôi mắt ngấn nước hơi đỏ lên, như thể sắp khóc đến nơi.
Họ nghĩ là cô bé đang từ chối đề nghị của cô.
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy trái tim mình sắp vỡ vụn.
Nhưng mà không còn cách nào khác, cô bé còn nhỏ như vậy, nếu không kịp thời đưa người đến đồn cảnh sát thì họ rất có thể sẽ bị buộc tội bắt cóc.
Giang Nguyễn Nguyễn đau đầu không thôi.
“Không đến đồn cảnh sát cũng được.”